Chương 838: Đây là bất ngờ sao?
Sau đó, nàng cách không đưa tay, một tay hút Bùi Lăng đến bên cạnh.
Thấy Lệ sư tỷ đã áp sát vào trên người mình, Bùi Lăng ôm vòng eo đối phương, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Sư tỷ , chờ chút..."
Nói xong, Bùi Lăng vẫy tay hút túi trữ vật đặt trên cái bàn nhỏ nào đó cách không xa vào trong tay, đây là lễ vật mà hắn đưa cho Lệ sư tỷ lúc trở về, nhưng Lệ sư tỷ quá bận rộn, cho đến bây giờ vẫn chưa mở ra xem qua.
Ngay sau đó, Bùi Lăng mở túi trữ vật ra, lấy ra một món áo bào nghe nói là thịnh hành nhất hiện nay ở Thiên Sinh giáo.
Áo bào này tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn tổng thể vô cùng bảo thủ, chỉ là một bộ áo lập lĩnh tay áo hẹp váy dài thu eo.
Chỉ là theo lời giới thiệu của nữ tu trong phường thị Vạn Hủy hải, điểm sang quý nhất của cái áo bào này là trên đó điêu khắc trận văn, có thể khiến cả bộ áo bào lúc ẩn lúc hiện trong lúc di chuyển hành động...
Lại lấy ra một cái bịt mắt nguyên bộ với áo bào này, trông vẻ ngoài cũng tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng hoa lệ.
"Lệ sư tỷ, thay bộ váy này trước?" Bùi Lăng mong đợi đề nghị.
Vẻ mặt Lệ Liệp Nguyệt ngẩn ngơ, sao nhìn bộ áo bào này lại giống kiểu đám lô đỉnh Thiên Sinh giáo hay mặc vậy chứ?
Còn có cái bịt mắt này... Bịt mắt cũng vậy!
Đây là lễ vật mà Bùi sư đệ chuẩn bị cho mình??
"Sư tỷ, những cái này là ta ngàn chọn vạn chọn mới chọn ra được ở Vạn Hủy hải." Bùi Lăng còn đang ân cần giới thiệu, "Ta đã mua tất cả quà tặng đứng đầu bảng của đạo lữ trên thiên hạ trong vòng mười năm qua! Mong rằng sư tỷ đừng ghét bỏ... Đúng rồi, sư tỷ ngươi thích không?"
Nghe xong lời này, không hề nhận ra vẻ mặt Lệ Liệp Nguyệt có chút thay đổi nào, bình tĩnh tiếp nhận váy áo, bịt mắt còn có túi trữ vật.
Ngay lúc Bùi Lăng đang tràn đầy phấn khởi muốn xem nàng mặc vào, chỉ thấy Lệ Liệp Nguyệt trở tay thu lại những vật này, sau đó bình tĩnh nói: "Bây giờ còn có việc quan trọng phải xử lý, đợi chút nữa lại nói việc song tu."
Nghe vậy, trong lòng Bùi Lăng thất vọng nhưng nghĩ đến sau khi xử lý xong việc chính, có thể thấy sư tỷ thay sang những quần áo mới kia, còn có bịt mắt, lỗ tai... Hắn lại trở nên hưng phấn.
"Tốt, vậy sư tỷ đi xử lý việc chính trước đi." Bùi Lăng gật đầu nói.
Lệ Liệp Nguyệt từ tốn nói: "Ngươi cũng đi cùng."
Bùi Lăng cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đồng ý.
Thế là, Lệ Liệp Nguyệt dẫn theo hắn rời khỏi tẩm điện, sau khi xuyên qua một đoạn hành lang rất dài tiến vào một tòa thiền điện.
Diện tích toà thiền điện này không lớn, tận cùng bên trong có ba tầng thềm son, trên thềm son trưng bày một cái bảo tọa đặc biệt rộng rãi.
Lệ Liệp Nguyệt cất bước tiến lên, ngồi xuống bảo tọa.
Lần này Bùi Lăng không cần nàng nhắc nhở, sau khi ngồi thẳng xuống đã rất tự nhiên vươn cánh tay ra ôm vòng eo Lệ Liệp Nguyệt.
Vẻ mặt Lệ Liệp Nguyệt bình tĩnh cũng không cự tuyệt, triệu hoán Hiểu Nghê ra, sau khi thản nhiên phân phó một tiếng, Hiểu Nghê liền cúi đầu lui ra.
...
Trong thiên điện rèm đen dày đặc, Trịnh Kinh Sơn đang yên lặng quỳ dưới thềm son.
Hắn ta đã chuẩn bị xong tất cả lý do, lần này nhất định phải đòi lại vị trí mạch chủ!
Đến lúc đó, mình thoải mái nằm trong tông, để Bùi Lăng đi đào mỏ thật tốt!
Vào lúc này, cửa điện sau lưng đột nhiên không gió tự mở.
Một bóng dáng tán hoa cung trang chậm rãi hiện ra, lại là Hiểu Nghê.
Hiểu Nghê như cười mà không phải cười mắt nhìn Trịnh Kinh Sơn quỳ trên mặt đất, chợt nói: "Chủ nhân để ngươi đi theo ta."
"Vâng!" Trịnh Kinh Sơn nghe vậy thầm thở phào, xem ra vừa rồi có chuyện quan trọng gì đó đột nhiên xảy ra, khiến sư tỷ không thể không tạm bỏ lại mình đi giải quyết.
Chắc bây giờ đã giải quyết xong rồi.
Điều này rất tốt!
Đợi chút nữa vừa hay có thể dùng việc đột nhiên xảy ra này để thuyết phục sư tỷ, đường đường là Thánh Nữ có việc phải tự làm, thật sự sai lệch thân phận.
Huống chi xưa nay sư tỷ say mê tu luyện, không quan tâm tục vụ, vừa hay mình có thể làm thay...
Suy nghĩ của hắn ta thay đổi thật nhanh, đứng dậy đuổi theo Hiểu Nghê, rời khỏi toà thiền điện này.
Trên đường đến vị trí hiện tại của Lệ Liệp Nguyệt, Trịnh Kinh Sơn suy nghĩ miên man.
Trong mười ba mạch nội môn, ngoại trừ Lệ Hàn Ca con cháu Cửu A Lệ thị chấp chưởng một mạch m Thiềm, chẳng mấy chốc mười một mạch còn lại sẽ thần phục dưới chân một mạch Kiêm Tang do hắn ta nắm giữ...
Dù sao, Lệ Hàn Ca luôn coi Lệ Liệp Nguyệt là tấm gương.
Lệ Liệp Nguyệt không quan tâm vật phàm tục, Lệ Hàn Ca đặt toàn bộ sức lực vào việc tăng tu vi của bản thân, cũng không có hứng thú quá lớn với sự vụ nội môn và sự cạnh tranh giữa mười ba mạch...
Thử hỏi loại tình huống này, mười một mạch khác, ngoại trừ làm Trịnh Kinh Sơn vui lòng, còn có thể xum xoe ai nữa?
Phải biết rằng, lấy lòng hắn ta, chẳng khác nào lấy lòng Lệ sư tỷ...
Chẳng mấy chốc sẽ đến lúc đó.
Trịnh Kinh Sơn đi theo sau Hiểu Nghê, đi vào một tòa thiền điện xa lạ.
Đập vào mắt chỉ cảm thấy toà thiền điện này tinh xảo tỉ mỉ, không rộng lớn bằng toà thiền điện vừa rồi, lại có vẻ càng tinh xảo cũng càng thân thiết hơn chút.