Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Cẩu Đạo Bên Trong Người

Chương 846: Thi hài Đồ Tể

Chương 846: Thi hài Đồ Tể
Thi hài Đồ Tể không tập trung sự chú ý vào Trịnh Kinh Sơn nữa, quanh người nó chậm rãi bốc hơi ra một luồng khí tức hỗn tạp gồm huyết khí, thi khí, tử khí, oán khí... Theo luồng khí tức nồng đậm này, khí thế của nó liên tục tăng lên, đang đi đến một cảnh giới khủng bố.
Ngay sau đó, nó giơ cao đồ đao trong tay, chém về phía Bùi Lăng!
Nó muốn làm thịt tu sĩ nhỏ yếu lại dám to gan tự mình đi xuống đài hành hình này!
Bùi Lăng mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn về phía thi hài Đồ Tể đột nhiên sáng rực.
Chỗ sâu trong con ngươi có Nam Kha Mộng Hỏa như mộng như ảo chầm chậm nhảy nhót, cả trong lẫn ngoài đám hỏa diễm nhỏ bé này lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng, vô số phù văn quỷ dị xen lẫn bốc lên, trong nháy mắt hợp thành vô số đồ văn và ký hiệu.
【 Oán Yểm thần thông 】 !
Nhưng lần này, không chỉ là【 Oán Yểm thần thông 】 đơn thuần, hắn còn dung nhập lực lượng của "Pháp"!
Ngay sau đó, rất nhiều lệ khí, thi khí, tử khí, oán khí, hận ý... Bị điên cuồng rút ra từ trên người thi hài Đồ Tể, thậm chí cả đồ đao trong tay nó, chớp mắt hóa thành bảy đạo khí mãng tràn vào trong thất khiếu của Bùi Lăng!
Thực lực của hắn đột nhiên tăng vọt, động tác của thi hài Đồ Tể chợt dừng lại giữa không trung.
Dường như nó quên mất phải vung đao như thế nào?
Xoạt!
Bùi Lăng đột nhiên chém ra một đao, đao quang chợt hiện ra, sắc bén thấu xương, đao thế cuồng bạo xen lẫn núi thây biển máu và khí thế một đi không trở lại, càng có một loại ý chí lớn lao hùng hậu cuồn cuộn mà ra!
Cùng lúc đó, phù văn sâu trong con ngươi hắn biến hóa, đã dùng ra 【 Vĩnh Chú thần thông 】 dung hợp "Pháp"!
Khí tức của thi hài Đồ Tể lập tức hạ xuống trên diện rộng nhưng lại không từ Nguyên Anh kỳ rơi xuống Kết Đan, nó tức giận gào thét, bởi vì quên đi phải vung đao như thế nào, thi hài Đồ Tể dứt khoát vươn cánh tay không cầm đao, đang muốn đánh một quyền về phía đao khí chém về phía mình, động tác lại dừng lại...
Phốc!!!
Đao khí chém trúng thi hài Đồ Tể, trong nháy mắt từ đỉnh đầu đến phần hông của nó hiện ra một vết máu hẹp dài!
Lúc vết máu vừa hiện ra chỉ như một sợi dây nhỏ, nhưng chẳng mấy chốc đã mở rộng, vỡ ra.
Ngay sau đó, trong vết máu dâng trào vô số máu tươi màu đen!
Những máu tươi này không giống với huyết trì đỏ tươi, cũng khác với vẻ đầm đìa khi Trịnh Kinh Sơn bị chặt xuống chân tay, trong đó ẩn chứa tử khí, khô cạn, buồn tẻ, chết chóc nặng nề... Đã tản mát ra mùi hôi thối nồng đậm, khiến người ngửi muốn nôn ọe.
Trịnh Kinh Sơn không rảnh suy nghĩ xem vì sao Bùi Lăng có thể có thực lực cường đại như vậy, hắn ta nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt, trong lòng đột nhiên trào ra cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Nhưng ngay lúc hắn ta vừa tưởng đã qua được cửa này, vết đao càng ngày càng to lớn này đột nhiên hóa thành một giác hút to lớn!
Hai bên trong vết đao lập tức sinh ra dày đặc răng nhọn, dữ tợn đáng sợ, đột nhiên mở ra hai bên!
Trong tầm mắt toàn huyết sắc, thần niệm của Bùi Lăng bị ngăn trở không nhìn rõ thứ gì, chỉ cảm thấy phía trước đột nhiên truyền đến một lực hút cường đại, lấy tu vi Kim Đan nhất phẩm của hắn cũng không thể phản kháng, thân thể không chịu khống chế bị lôi đi...
Hô hô hô...
Trong nháy mắt, toàn bộ Vạn Hồn Phệ Thần Cuồng Huyết Cảnh, tất cả máu tươi vẩy đầy đất và cự thú do Nam Kha Mộng Hỏa biến thành... Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị giác hút kia hút vào trong đó!
Sau giây lát, giác hút chậm rãi khép lại, trong một chốc ngắn ngủi răng nhọn biến mất, giác hút hồi phục thành vết đao, sau đó nhanh chóng khôi phục thành vết máu, tơ máu... Cuối cùng lặng yên biến mất.
Thi hài Đồ Tể trở về hình dáng ban đầu, lắc đồ đao trong tay nhìn bốn phía, trong Vạn Hồn Phệ Thần Cuồng Huyết Cảnh đã không có bóng dáng hai người một hồ.
Vào lúc này, thi hài Đồ Tể như đã ăn no, soạt, soạt, soạt... Nó kéo theo đồ đao, nện bước chân nặng nề lại không nhanh không chậm đi vào huyết trì, chậm rãi chìm vào chỗ sâu.
Sâu trong Triêu Na hành cung.
Hai bên đường hành lang hẹp dài âm u lơ lửng u hỏa, khác với màu trắng bệch ở chỗ khác, nơi đây lại tản mát ra vầng sáng màu xanh thẳm, soi sáng đường hành lang vốn ảm đạm ra mấy phần quỷ quyệt lạnh lẽo.
Cuối cùng là một cái cửa gỗ cao tới mấy trượng.
Trên cửa lồi lõm như mọc đầy vết sẹo, nhìn kỹ lại, tất cả vết sẹo đều là từng khuôn mặt người dáng vẻ đau khổ gào thét, đang chậm rãi nhúc nhích trong cửa gỗ.
Khiến cả cánh cửa như là một vật sống, yên tĩnh nằm sấp ở trong hành lang.
Khói váy phiêu tán, bóng dáng Hiểu Nghê đột nhiên xuyên qua đình viện, xuất hiện ở một đầu đường hành lang.
Nàng lặng yên không tiếng động xuyên qua đường hành lang, đến trước cửa gỗ mới dừng lại, dáng vẻ nghe lời quỳ rạp xuống đất, mới nhẹ giọng bẩm báo: "Đã sắp xếp xong xuôi việc chủ nhân phân phó."
"Đã đưa Bùi công tử vào Vạn Hồn Phệ Thần Cuồng Huyết Cảnh."
"Cũng đã dùng khôi lỗi thế thân, hắn không hề phát hiện ra."
"Thế nhưng hắn đã tránh thoát phong ấn của tiểu tỳ, chưa dùng tới tế phẩm Trịnh Kinh Sơn kia."
Sau cửa gỗ là một tòa cung điện đặc biệt rộng lớn lại trống rỗng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất