Chương 910: Thôn trưởng Tử thôn
Những cơn mưa kia cũng giống vậy, lúc chạm đến mặt đất đột nhiên biến mất không thấy.
Trong lòng Bùi Lăng tràn đầy lo nghĩ, ánh mắt của hắn nhìn về phía nơi xa, giống với bên trong tiểu lâu, dưới màn mưa ngoài cửa sổ cũng hoàn toàn u ám, chỉ có thể thấy hình dáng đủ loại cảnh vật lay động.
Nhưng ngay đối diện lầu nhỏ lại có một khoảng ánh sáng: Đó là một khoảng tường vi tùy tiện nở rộ.
Hai màu đỏ trắng đều có đủ cả, xen lẫn như thảm gấm, gần như nở rộ tươi tốt trên một sườn núi nhỏ.
Vốn cành lá của bọn chúng đều là màu xanh biếc, trong màn mưa này lại thuần một màu xám đen.
Duy chỉ có đóa hoa nở rộ là không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tinh thần phấn chấn, tỏa ra màu sắc hồng phấn và màu trắng rực rỡ.
Bùi Lăng nhìn chằm chằm khoảng tường vi này một lát, đột nhiên như có cảm giác, ánh mắt nhìn về phía càng xa xôi hơn, bên cạnh tường vi bị tàn phá bừa bãi lại xuất hiện một bóng dáng nhỏ yếu.
Bóng dáng kia cầm trong tay một cái kéo sáng như tuyết, đang từ từ cắt hoa tường vi trước mặt, nàng chọn lựa một lúc, dường như định lấy những bông hài lòng nhất để cắm vào bình.
Dường như phát hiện ánh mắt nhìn chằm chằm của Bùi Lăng, đối phương dừng lại cây kéo trong tay, chậm rãi ngẩng đầu.
Hai gò má trắng nõn, mặt mày xinh đẹp dịu dàng, khóe môi một điểm nốt ruồi đen, trong khí chất tiểu thư khuê các nhã nhặn lại thêm mấy phần hoạt bát.
Nàng ngửa mặt lên, ánh mắt xuyên qua khoảng tường vi, nhìn thẳng về phía Bùi Lăng trên tiểu lâu.
Bùi Lăng cảm thấy hình như mình quen biết thiếu nữ này, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra ký ức có liên quan đến đối phương.
Thậm chí vào lúc này, trong đầu hắn hỗn độn, còn không thể nhớ lại mình là ai.
Lúc này, thiếu nữ đột nhiên mở miệng, bờ môi mấp máy, một giọng nói trong trẻo ngọt ngào cách lôi đình cuồn cuộn, mưa to, cùng bụi hoa tường vi, từ đằng xa truyền vào trong tai Bùi Lăng: "Kế Vũ..."
...
Bùi Lăng đột nhiên bừng tỉnh!
Bùi Lăng cảm thấy nhịp tim mình không bị khống chế tăng tốc, hắn bình tĩnh nhìn quanh trái phải, thấy tám lô đỉnh còn đang nín thở tập trung đứng hầu, luôn cảm giác hình như mình đã quên lãng điều gì đó?
Nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, nhưng trong đầu tự dưng có thêm một suy nghĩ khó hiểu: Vào lúc quan trọng, phải lấy nữ thi trong túi trữ vật ra để giữ mạng.
Nữ thi?
Giữ mạng?
Bùi Lăng cau mày lại, đây đều mấy thứ lộn xộn gì...
Bây giờ trong túi trữ vật của hắn còn có hai bộ nữ thi, trong đó một bộ thân phận không rõ thì cũng thôi, một bộ còn lại là đệ tử Tố Chân Thiên.
Trong khoảng thời gian này chân truyền Tố Chân Thiên Kiều Từ Quang nấn ná ở Vạn Hủy hải không đi, chính là vì báo thù rửa hận cho đồng môn!
Cho nên lấy ra nữ thi vào thời khắc quan trọng, đừng nói bảo vệ tính mạng, không đòi mạng đã không tệ rồi.
Bùi Lăng lắc đầu quyết định tiếp tục dự định vừa rồi, thế là phân phó: "Các ngươi ở lại nơi này trông coi tòa nhà, ta đi ra ngoài một chuyến."
"Chủ nhân..." Đám lô đỉnh đang định mở miệng, thấy sắc mặt Bùi Lăng hơi trầm xuống, lập tức không dám dây dưa, chỉ nói: "Rõ!"
Bùi Lăng đứng lên, sau khi sửa sang lại áo bào mới đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra cửa sân, hắn đã phát hiện có người đang nhìn chằm chằm mình từ một nơi bí mật gần đó.
Vẻ mặt Bùi Lăng không có quá nhiều biến hóa, hắn đã phân biệt ra là khí tức của những tán tu kia. Chắc chắn là tán tu e ngại tên tuổi của Thiên Sinh giáo, cố ý phái người tới quan sát mỗi một hành động của hắn.
Hiện tại hắn còn có việc quan trọng muốn làm, không để ý đến những tán tu kia nữa, thấy vừa hay có một thôn dân đi ngang qua ở gần đó, trực tiếp đi tới: "Vị lão bá này, xin hỏi thôn trưởng ở đâu?"
Thôn dân kia dừng chân, thở dài: "Công tử rời đi quá lâu, sao lại quên cả những chuyện như vậy chứ?"
Lại chỉ về một phương hướng cho hắn, "Ngươi đi về bên kia, trước cửa có bảy cây tùng bách là ở đó."
"Đa tạ lão bá." Sau khi Bùi Lăng nói lời cảm tạ, liền đi theo lời nói của hắn ta.
Sau một lát, hắn thật sự thấy bảy cây tùng bách cao lớn, sau tùng bách là một tòa dinh thự xây dựng hơi trang nghiêm.
Nó cao lớn nguy nga, trên cổng còn có điêu khắc thạch sư thủ vệ, chỉ là thạch sư trông hơi lâu năm, hình dạng hơi kỳ quái.
Nói tóm lại, dinh thự này hoàn toàn không hợp với mấy căn nhà tranh xung quanh.
Nếu không phải tận mắt thấy, cũng không thể tưởng tượng nổi trong thôn lại có nhà cao cửa rộng như thế.
Hắn quan sát xung quanh, tiến lên gõ cửa.
...
Tử thôn.
Trước một tòa nhà nối liền với dòng sông, xung quanh trụi lủi cũng không có cái gì, hòn đá xếp chồng quanh sân nhỏ chỉ cao đến ngực, đứng ngoài viện có thể trực tiếp thấy tình huống trong viện.
Lúc này trong viện không có một ai, chỉ có rải rác vài bó củi.
Kiều Từ Quang đưa mắt nhìn quanh, chợt gõ cửa sân.
Chốc lát sau có một lão tẩu râu tóc bạc trắng đi ra từ trong phòng, hắn ta mặc áo ngắn vải thô có thể nói là khá mới, chân đi giày nhọn, trong tay còn đang cầm một sợi dây gai bện được một nửa.
Đứng ở dưới mái hiên, cách hàng rào đơn sơ thấy Kiều Từ Quang, vẻ mặt lão tẩu khẽ thay đổi, chợt khôi phục như thường, đi tới mở cửa ra, thân thiện nói: "Ta là thôn trưởng Tử thôn, người xứ khác có chuyện gì sao?"