Chương 932: Tôn hiệu của ai?
Thấy đám người Kiều Từ Quang, nàng không hề có ý né tránh ngược lại tự nhiên hào phóng tới hành lễ.
Tán tu khác thấy Vũ Mông tiên tử đều vô thức co rúm lại.
"Vũ Mông!" Thấy thế, nghĩ đến vừa rồi tán tu này giả mạo danh nghĩa của Tố Chân Thiên, Nguyễn Chỉ không nhịn được lửa giận dâng lên, quát lớn, "Ngươi cũng là tán tu, biết tán tu sinh tồn không dễ, hôm qua sư tỷ muội chúng ta và Thạch lâu chủ thà rằng tự đi ra ngoài tìm hiểu, cũng chưa từng để các ngươi đi. Vì sao ngươi còn muốn giả truyền mệnh lệnh của sư tỷ, để tán tu cấp thấp lấy thân mạo hiểm, đến mức thân tử đạo tiêu?!"
Vũ Mông tiên tử nghe vậy hơi thay đổi sắc mặt.
Mặc dù bây giờ nàng có thẻ đặt cược nhưng thực lực không bằng Tố Chân Thiên, có điều biết đây là danh môn chính đạo danh tiếng tốt, vì cái gọi là quân tử có thể bắt nạt.
Vì vậy, đối mặt với lời giận dữ mắng mỏ của đệ tử Tố Chân Thiên, cũng không dám làm bộ làm tịch, lập tức nghiêm mặt nói: "Ta đã biết lai lịch Tử thôn, hơn nữa hai quy củ mặc đồ đỏ cài trâm hoa là giả."
Nghe lời này, đám người Kiều Từ Quang lập tức hiểu rõ, chắc đối phương đã tìm người thử hai quy củ "ban đêm đừng mặc đồ đỏ, ban ngày đừng cài trâm hoa" này.
Thậm chí hơn phân nửa là dùng hai nữ tán tu còn đi theo sau lưng đối phương!
Sắc mặt đám người Kiều Từ Quang càng khó coi hơn, đúng lúc này Vũ Mông tiên tử lại nói: "Kính xin những người khác né tránh, việc liên quan trọng đại, ta muốn bàn bạc riêng với Kiều tiên tử, Thạch lâu chủ."
"Sư tỷ..." Nguyễn Chỉ có ấn tượng rất xấu với Vũ Mông tiên tử, nghe vậy nhíu mày đang muốn nói cái gì đó, lại bị Kiều Từ Quang phân phó: "Các ngươi đi xuống hết đi."
Chợt nói với Vũ Mông tiên tử, "Nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta."
Nàng dẫn theo Vũ Mông tiên tử và Thạch Vạn Lý tìm một căn phòng trống trong đại trạch, sau khi đi vào Kiều Từ Quang lập tức lấy ra một khối trận bàn, phong tỏa không gian cả phòng.
Chợt xoay người, trầm giọng hỏi: "Có phải Khốc Tang bà đã chết không?"
Vũ Mông tiên tử ngẩn ngơ, lập tức kịp phản ứng, nói: "Đúng vậy, nàng chết rồi, nhưng không phải ta ra tay. Chỉ cần người trong thôn nói ra bí mật kia sẽ nhận lấy nguyền rủa, cho nên hiện tại trừ ta ra, không ai có thể nói bí mật này."
Kiều Từ Quang nhẹ gật đầu, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
Thấy vị chân truyền này dễ nói chuyện như vậy, gánh nặng trong lòng Vũ Mông tiên tử được cởi bỏ, lập tức nói: "Bảo vệ ta còn sống rời khỏi nơi đây, gặp được cơ duyên phải chia cho ta một nửa! Ngươi nhất định phải lập lời thề tâm ma với những điều này."
Mặc dù Tố Chân Thiên có danh tiếng cực kỳ tốt, nhưng nàng chỉ là tán tu thấp cổ bé họng, hành động kiểm tra quy củ ở thôn trong hai ngày qua vừa bị Nguyễn Chỉ vạch trần ngay trước mặt mọi người, cũng đắc tội với tu sĩ tán tu khác.
Có thể tưởng tượng, hiện tại trong tình huống này, dù Kiều Từ Quang đánh một chưởng khiến nàng mất mạng ngay tại chỗ, những tu sĩ tán tu kia không chỉ không cảm thấy Tố Chân Thiên tàn bạo, ngược lại còn vỗ tay khen hay.
Cho nên, Vũ Mông tiên tử vẫn tin tưởng lời thề tâm ma hơn!
Kiều Từ Quang nghe vậy, lại khẽ lắc đầu, nói: "Muốn ta lập lời thề cũng được, nhưng ta chỉ có thể cố gắng hết sức, không có niềm tin tuyệt đối có thể dẫn ngươi bình an rời đi. Bởi vì cho đến bây giờ ta hoàn toàn không biết gì về nguyền rủa trong thôn này."
"Thậm chí có thể nói, lần này ngay cả ta cũng không biết có thể còn sống sót không."
Vũ Mông tiên tử trầm ngâm, chợt đồng ý.
Trong số người lên đảo lần này, Kiều Từ Quang có thực lực mạnh nhất, chỉ cần đối phương chịu lập lời thề tâm ma, dù là đồng ý cứu nàng hay là cố gắng hết sức, kết quả đều không khác mấy.
Thế là, Kiều Từ Quang lập xuống lời thề tâm ma ngay tại chỗ, chỉ cần Vũ Mông tiên tử chịu nói ra bí mật trong làng, không giấu giếm và xuyên tạc, nàng sẽ cố gắng hết sức dẫn Vũ Mông tiên tử còn sống rời khỏi đảo, sau khi rời đi, trừ khi Vũ Mông tiên tử gây bất lợi cho Tố Chân Thiên, nếu không cũng không công kích, bán đứng Vũ Mông tiên tử.
Trong lúc này, nếu đạt được cơ duyên cũng chia cho đối phương một nửa.
Cẩn thận tính toán lời thề tâm ma này một lượt cũng không phát hiện sơ hở, Vũ Mông tiên tử lập tức yên lòng, chợt nàng lấy ra hai cái ngọc giản, sau khi ngưng thần ghi lại tình huống vừa hỏi được từ chỗ Khốc Tang bà vào trong, chia ra giao cho Kiều Từ Quang và Thạch Vạn Lý.
Hai người tiếp nhận ngọc giản, càng xem sắc mặt càng nghiêm nghị.
Thấy thế, Vũ Mông tiên tử không nhịn được hỏi: "Chú là tôn hiệu của vị tu sĩ cấp cao nào?"
"Từng là một vị cấm kỵ của U Tố mộ."
U Tố mộ?!
Vũ Mông tiên tử lập tức giật mình, nàng đang muốn nói thêm gì nữa, đột nhiên cảm giác được yết hầu hơi ngứa, dùng tay vồ một cái, một khối huyết nhục lớn lập tức rơi xuống.
Nhìn huyết nhục trong tay, đầu tiên Vũ Mông tiên tử chưa kịp phản ứng, chẳng mấy chốc thịt trên mặt nàng cũng bắt đầu rơi xuống từng khối...
Kiều Từ Quang lập tức ra tay cứu chữa nhưng chẳng mấy chốc nàng dùng hết tất cả thủ đoạn, cũng không thể ngăn cản cái chết của Vũ Mông tiên tử...