Chương 952: Bái đường
Trong chốc lát, Kiều Từ Quang muốn giết hắn nhưng lại chậm chạp không ra tay được.
Vào lúc này, thôn trưởng Tang thôn lạnh lùng cười một tiếng, khép tay áo đứng đó, giọng nói mê hoặc: "Rất tốt, Thiên kiếp đã qua, có thể tiếp tục bái đường!"
Nói xong, hắn ta đưa tay lên trên, toàn bộ thôn dân vừa bị hủy diệt trong kiếp lôi lại hiện ra một lần nữa.
"Tân nương tử, nhanh bái đường!"
"Tân nương tử, nhanh bái đường!"
Những thôn dân này như chưa xảy ra chuyện gì, đứng ở giữa đống đổ nát thê lương nở nụ cười vui mừng lại quỷ dị, nhìn chằm chằm Kiều Từ Quang đồng thanh thúc giục.
Còn có hài đồng chạy tới chạy lui, nhảy cẫng hoan hô: "Tân nương tử bái đường đi! Sau khi bái thiên địa lại vào động phòng!"
"Sau khi vào động phòng sẽ sinh em bé!"
"Sinh em bé lại bày rượu bữa tiệc!"
"Bày tiệc rượu phát kẹo mừng!"
"Tân nương tử nhanh bái đường, nhanh bái đường! Nhanh bái đường..."
Nhìn tình cảnh này, trong lòng lập tức Kiều Từ Quang hiểu ra đây là phân thân!
Thật ra từ đầu tới đuôi thôn này chỉ có hai người.
Một người là thôn trưởng trước mặt, người còn lại là tên tân lang kia.
Tất cả những người khác đều là phân thân của thôn trưởng này.
Chỉ có điều, bây giờ nàng biết những điều này cũng không có tác dụng gì.
Hoặc Hồn của đối phương không làm gì được nàng, nhưng trong lòng lại không ngừng xuất hiện một suy nghĩ khiến lúc nàng nghiền ngẫm thấy rất sợ hãi lại không có sức lực đối đầu: Có thể bái đường cùng vị tân lang kia, là tâm nguyện mà nàng tha thiết ước mơ nhiều năm!
Kiều Từ Quang cầm Vạn Huyền Chi giữ nguyên tư thế ra tay, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng giãy giụa rất dữ dội.
Thấy thế, thôn trưởng Tang thôn cũng không khách sáo, lập tức tiến lên một phát giữ chặt phần gáy Kiều Từ Quang, kéo nàng đến bên cạnh Bùi Lăng.
Tuy lúc này Kiều Từ Quang có tu vi Nguyên Anh kỳ đã mạnh hơn trước khi độ kiếp, nhưng dưới sự phát tác của 【 Tâm Ma Đại Diễn Chú 】 , trong chốc lát lại không có chút suy nghĩ phản kháng nào.
Nàng dùng một chút ý chí sau cùng ép buộc mình đứng thẳng, nhưng ngay sau đó thôn trưởng đá vào bắp chân nàng, ép nàng quỳ gối bên cạnh Bùi Lăng, sau đó lấy ra cốt địch lại thổi lên.
Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển, lập tức quỳ xuống, dập đầu về phía chỗ ngồi bên trên.
Vốn chỗ ngồi bên trên này được trang trí rất bình thường, nhưng lúc này theo thôn trưởng kết động pháp quyết, lại để lộ ra tình cảnh thật sự: Rèm châu rủ xuống, phía sau bức rèm che yên tĩnh là một bức tượng tu sĩ áo vải không mặt.
Rõ ràng bức tượng này vẫn đợi ở chỗ này, nhưng tất cả mọi người đều vô thức nhìn chằm chằm rèm châu, bỏ qua nó.
"Nhất bái chủ nhân!"
Ngay lúc Bùi Lăng dập đầu xuống, thôn trưởng hát lễ, ấn đầu Kiều Từ Quang ép nàng dập đầu thật mạnh.
Ngay sau đó, thôn trưởng lại chỉ huy hai người di chuyển một chút, mình nhanh chân đi đến chỗ ngồi bên trên rồi ngồi xuống, quát: "Nhị bái cao đường!"
Trong tiếng nói, Bùi Lăng bị hệ thống thao túng, Kiều Từ Quang bị thôn trưởng thi triển thuật pháp ép buộc đồng thời quỳ gối trước mặt thôn trưởng.
Trong chớp nhoáng này, mệnh cách của nhi tử thôn trưởng điên cuồng vọt tới!
Nhưng thôn trưởng không hề phát hiện, lại để hai người xoay người đứng đối mặt, sau đó dập đầu với nhau.
"Phu thê giao bái!"
Theo lần dập đầu cuối cùng này, sắc mặt Kiều Từ Quang thay đổi, nàng muốn lập tức đứng dậy chém giết sống chết với hai phụ tử này, nhưng trong lòng không ngừng trào ra cảm xúc mừng rỡ, lại khiến nàng bất lực.
Thôn trưởng chú ý tới vẻ mặt nàng, khóe môi hơi cong lên để lộ ra một nụ cười đầy ác ý, hắn ta không để Bùi Lăng và Kiều Từ Quang đứng dậy, để đôi tân nhân này giữ nguyên tư thế bái lạy nhau, hắn ta đứng lên, không biết lấy ra một cái cốt linh từ chỗ nào, vừa lay động vừa ca vừa múa quanh tân nhân, rõ ràng lời hát là phát âm vân triện cổ xưa khó đọc: "Tử trung mở tế, tang hạ thú phụ."
"Hôn lễ huy hoàng, hứa ngươi sớm tối."
"Phu thê một thể, đồng cam cộng khổ."
"Lễ hợp cẩn kết tóc, vĩnh viễn không xa nhau."
Theo thôn trưởng ca hát, thôn dân từ trong ra ngoài bao gồm hài đồng cũng đồng thanh: "Tử trung mở tế, tang hạ thú phụ."
"Hôn lễ huy hoàng, hứa ngươi sớm tối."
"Phu thê một thể, đồng cam cộng khổ."
"Lễ hợp cẩn kết tóc, vĩnh viễn không xa nhau."
Chợt thôn trưởng và thôn dân không ngừng lặp lại: "Phu thê một thể, đồng cam cộng khổ."
"Lễ hợp cẩn kết tóc, vĩnh viễn không xa nhau."
Đây như bài ca chúc phúc phu thê mới cưới nhưng Kiều Từ Quang lại cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, từ nơi sâu xa hình như mệnh cách của nàng đang kết nối với một người khác!
Không cần nghĩ cũng biết người kia là ai, tất nhiên là tân lang!
Hiển nhiên mục đích của thôn trưởng không chỉ như thế.
Lặp đi lặp lại ca hát, xác nhận mệnh cách cặp tân nhân đã kết nối, sau đó lại kết nối vững chắc, giọng điệu thôn trưởng đột nhiên chuyển thành âm trầm, điệu nhảy của hắn ta cũng xảy ra thay đổi, trở nên điên cuồng mà lộn xộn như hổ điên cuồng tùy ý di chuyển, tiếng cốt linh dồn dập gần như vỡ nát: "Lấy mệnh cách của ngươi, hòa vào thị tộc ta."
"Lấy đạo đồ của ngươi, đổi máu xương của ta."
Vẻ mặt thôn dân cũng chuyển thành điên cuồng, cuồng loạn hùa theo: "Lấy mệnh cách của ngươi, hòa vào thị tộc ta."
"Lấy đạo đồ của ngươi, đổi máu xương của ta."