Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng (Dịch)

Chương 41: Ta nhất định sẽ không để ngươi về Đông Hải

Ầm!

Phanh phanh phanh!

Koby thở hổn hển, Clow nhìn hắn thở hổn hển cũng thở hổn hển theo.

"Làm sao có thể, làm sao có thể!"

Koby cắn răng, rõ ràng hắn đã trở nên rất mạnh, hải quân bình thường khẳng định không phải là đối thủ của hắn, nhưng đây tính là cái gì.

Vì sao vẫn đánh không thắng!

Nhưng không thể không thừa nhận, hắn đã dùng tới toàn lực, nhưng vẫn không thể rung chuyển tường đồng vách sắt Clow.

Vẫn là cảm giác giống như trước kia, chỉ kém như vậy.

Chỉ một chút như vậy!

Kiểu chênh lệch như khe hở giữa ngón cái cùng ngón trỏ kia, nhưng chính là không vượt qua được!

Nhìn Clow dường như đã tới tình trạng kiệt sức lại giống như còn cố chống đỡ, Koby bỗng nhiên hiểu ra.

"Clow tiên sinh, ta vô cùng bội phục ý chí chiến đấu của ngươi, nhưng ta, cũng sẽ không nhận thua!"

Koby một lần nữa vực dậy tinh thần, muốn tiếp tục đối chiến cùng Clow.

Vẫn giống như trước đây, trận chiến đấu này đánh tới khi huấn luyện kết thúc.

"Thật sự là một trận chiến đấu hay, Koby, ngươi mạnh lên không ít đâu."

Clow khách sáo với vươn tay Koby.

Hắn nào biết được Koby có mạnh lên hay không, dù sao đều không khác mấy, khách sáo là xong.

Koby cố lộ ra nụ cười: "Không, Clow tiên sinh mới là mạnh lên không ít, là ta ếch ngồi đáy giếng, yên tâm đi, Clow tiên sinh, yêu cầu của ngươi, ta đại khái đã hiểu, ta sẽ ta dốc hết khả năng, giúp ngươi giải quyết."

"Thật?"

Clow tinh thần chấn động: "Ngươi thật sự hiểu rõ ta suy nghĩ gì?"

"Đương nhiên, từ lời nói vừa rồi của ngươi, ta rõ ràng."

Clow thần sắc vui mừng, "Được, chuyện Đông Hải đành nhờ ngươi!"

Koby là dòng chính Garp, hắn nói chuyện giúp khẳng định cũng có tác dụng.

Lại thêm Smoker, về Đông Hải là chuyện trong tầm tay.

Nhìn vẻ mặt Clow vui vẻ, Koby chỉ cảm thấy mình thật may mắn, còn may gặp gỡ trung tướng Garp, nếu không một người rõ ràng đều rất mạnh, lại còn đang lo lắng vì không thể lưu lại bản bộ thì quá đáng buồn.

"Yên tâm đi, giao cho ta!" Koby trịnh trọng nói.

Nhìn biểu tình kia của hắn, Clow cảm thấy mình ổn.

Ta nhất định có thể về Đông Hải!

Ta nhất định không để ngươi về Đông Hải!

Koby âm thầm thề.

Sau khi tạm biệt cùng Koby, Clow quay đầu nhìn xem hai người thần sắc do dự, nhe răng cười nói: "Làm gì chứ, biểu tình này là gì, cười lên, cười lên chứ."

"Clow tiên sinh, người kia. . ."

Kuro do dự nửa ngày, đang muốn mở miệng, Rida lại len lén cho hắn một cước.

"Không, không có gì, tâm nguyện của Clow tiên sinh lập tức muốn đạt thành, ta vui cho Clow tiên sinh." Kuro mỉm cười nói.

Việc này hắn không thể nói, không thì khi Clow nổi giận, người chịu ngược đãi chỉ có thể là chính mình.

Hắn không có khả năng xuống tay với Rida.

. . .

Trong phòng hội nghị của bản bộ.

Trên bàn dài.

Két.

Ken két.

"Garp, đừng có ăn Senbei như vậy, quá ồn, còn nữa, đó là Senbei của ta!"

Một người mặt đầy râu ria thắt bím tóc rủ xuống bên hông, trên ngực đều là huân chương, trên mũ có hải âu rống lên.

"Phốc ha ha ha ha, đưungf nhỏ mọn như vậy mà Sengoku, chỉ là một chút Senbei mà thôi, không ăn vang làm sao cảm nhận được hương vị, có phải không Tsuru."

Garp cười ha ha.

Tsuru ngồi một bên bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, không nói gì.

Bên cạnh, Aokiji nhàm chán ngáp một cái, "Đêm hôm khuya khoắt lại họp, quá nhàm chán, nhanh kết thúc đi."

"Thật kỳ quái, ban ngày vừa mở hội nghị Shichibukai xong, ban đêm lại muốn mở một cái sao, vẫn là một hải quân."

Một bên khác, một người tướng mạo hèn mọn mặc tây trang màu vàng vứt xuống một chồng tư liệu: "Nhưng thật đáng sợ đâu, người tuổi trẻ bây giờ."

"Lucilfer Clow, hải quân chi bộ153 Đông Hải,

Có thực lực có thể so sánh với Hawk Eyes, lại ẩn tàng 10 năm ở Đông Hải, nếu không phải là hai người các ngươi, ta còn tưởng rằng hắn có mục đích gì nên mới chui vào hải quân."

Sengoku nhìn tư liệu, quay sang ra hiệu cho Kizaru cùng Aokiji nói: "Nói một chút đi."

"Smoker nói cho ta."

Aokiji lười biếng chỉ vào Kizaru: "Nhưng khi Smoker đang nói, tiểu tử này đúng lúc ở phòng làm việc của ta, cũng cùng nghe được, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hành vi của kẻ này vẫn thật sự có chút giống ngươi, là con riêng ở bên ngoài của ngươi sao?"

"A ~ Một lời đồn thật đáng sợ."

Kizaru lại nhìn về phía ảnh chụp Clow trên tư liệu "Ngược lại cũng đẹp trai giống như ta."

". . ."

"Khụ khụ."

Tsuru nhẹ ho khan vài tiếng, nói: "An toàn chính nghĩa, vì an toàn mà đi vào hải quân thì có một đống người, nhưng có thực lực như vậy lại là người thứ nhất, cảm giác an toàn của tiểu từ này quá kém, đối với hải quân, hắn còn chưa đủ tín nhiệm. Nhưng từ những hành động của hắn thì đây là một người rất có tinh thần trọng nghĩa."

"Khuyết thiếu cảm giác an toàn không phải chuyện gì xấu, Zephyr lúc trước. . ."

Sengoku muốn nói lại thôi, "Được rồi, hắn muốn an toàn phát triển thì kệ hắn, chúng ta cũng không phải hải tặc, chỉ cần không vi phạm chính nghĩa cùng chính phủ thế giới, hắn muốn làm gì đều được, tất cả cứ dựa theo chương trình đã định là được, hắn có công tích thì thăng chức, hắn làm ra hành động bôi đen hải quân thì xuống chức, không đề bạt cũng không chèn ép."

Kizaru nói: "Mầm non mới, đúng là cần bảo vệ, ta rất có hứng thú với hắn nha."

"Vậy để cho ngươi đi, dù sao nếu tiến vào bộ đội của ta, chắc cũng sẽ giống như ngươi, ta cũng không muốn lại gặp một kẻ xuất công không xuất lực."

Aokiji lại ngáp một cái, đứng lên đi ra ngoài, "Bản bộ quá nhàm chán, ta muốn cưỡi xe đạp ra biển chơi đùa."

"Kuzan! Ngươi lại lười biếng!" Sengoku quát.

Nhưng nào còn có thân ảnh Aokiji.

"Từng kẻ đều không bớt lo như vậy."

Sengoku khó chịu chép miệng một cái, nhìn về phía Tsuru: "Còn Kuro bên cạnh hắn thì sao?"

Tsuru nghĩ nghĩ, nói: "Không có treo thưởng, cứ xem như không biết đi, với thực lực của tiểu tử này, tên tiểu hải tặc kia không lật được sóng gió gì đâu."

. . .

Clow rất hưng phấn, hắn rốt cục đã hoàn thành thời gian ở bản bộ.

Sau đó, chính là thời gian vui sướng về Đông Hải.

Lại không còn có người nào quấy rầy hắn!

"Nhìn đi, chúng ta rốt cuộc không cần diễn nữa, về sau chúng ta chính là hải quân thoải mái nhất, an toàn nhất."

Clow chỉ vào đám hải quân trong sân huấn luyện vẫn đang huấn luyện, đắc ý lại càn rỡ.

Hải quân chi bộ huấn luyện xong , trong lúc chờ đợi thông báo chính là trạng thái nghỉ ngơi, muốn làm gì đều được.

Clow mang theo Rida cùng Kuro đi dạo quanh đây, thuận đường chờ thông báo.

Smoker vẫn không có tin tức.

Nhưng không sao cả, Smoker làm người chắc chắn sẽ không nuốt lời.

Nói tìm cho hắn một nơi an toàn, đó nhất định là nơi an toàn.

Lại có thêm Koby cam đoan, ổn định!

"Clow tiên sinh, Clow tiên sinh!"

Vừa nghĩ đến Koby, nơi xa lập tức truyền đến giọng nói của Koby.

Koby hưng phấn chạy tới, "Văn kiện về ngươi đã được gửi xuống!"

"A, Koby à, ngươi. . . Ngươi? Hả?"

Clow nhìn thấy Koby, vừa thấy vui mừng, nhìn Koby đến gần, sắc mặt hắn lập tức cổ quái.

Koby, mặc không giống trước đây lắm.

Hắn nhớ hải quân phổ thông chỉ có thể mặc quần áo chế thức, một điểm thay đổi cũng không thể có.

Nhưng bây giờ Koby nào chỉ là thay đổi một điểm, mà tùy tiện mặc như thăng quan vậy.

"Clow tiên sinh, ngươi an toàn!"

Lời nói của Koby để Clow ném suy nghĩ này ra sau đầu.

"Ta an toàn rồi? !" Clow cười đến mức bay lên.

"Đúng vậy, ngươi an toàn, sau ngày hôm qua trở về, ta cố ý tìm Garp trung tướng, hôm nay văn kiện của ngươi đã được gửi xuống, chuyện ở Đông Hải đã giải quyết, hiện tại ngươi. . ."

"Hiện tại ta?"

Koby nhìn vẻ mặt Clow vui mừng kia, cũng chảy xuống nước mắt cảm động, "Clow tiên sinh, ngươi rốt cục đã an toàn. . ."

"An toàn?" Răng Clow đã sắp nghiến nát.

"Lưu lại bản bộ á!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất