Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 110: Hiệp Khách Hành

Chương 110: Hiệp Khách Hành
Vừa vào chính sảnh, Đàm Anh Hào hơi kinh ngạc hỏi.
"Ừm, gần đây ta đọc thêm chút thư tịch dạy chăm sóc hoa cỏ. So với trước kia thì khéo tay hơn chút.”
"Ngươi thật sự rất có thiên phú, số này toàn là kỳ hoa, khó trồng vô cùng."
"Ừm, ta sẽ cố gắng chiếu cố tốt chúng."
Trong lúc Đàm Anh Hào vừa ngắm hoa vừa nói chuyện phiếm cùng Tiểu Đóa thì một thanh âm đột nhiên vang lên.
"Đàm hộ pháp, hôm nay tìm bản đường chủ có chuyện gì a?"
Nghe được thanh âm của Thi Phượng Lan, Đàm Anh Hào xoay người muốn hành lễ lại phát hiện hôm nay Thi Phượng Lan có chút khác biệt với trước kia.
Đẹp thì vẫn rất đẹp như cũ, Thi Phượng Lan trước mắt này đạp hài thuê, khuôn mặt tinh xảo, eo nhỏ một tay ôm vừa khít, đôi mắt hoa dưới chân niếp tia giày, trên đầu đồi mồi ánh sáng, eo như chảy hoàn làm, cặp mắt hoa đào vẫn như thường ngày nhiếp nhân tâm phách, chỉ là. . .
Hôm nay sao không mặc y phục có cổ áo đặc biệt mở tha nhỉ?
"Đàm hộ pháp?"
Nghe được âm thanh nhắc nhở của Tiểu Đóa, Đàm Anh Hào biết mình đã thất lễ, vội khom người:
"Hôm nay ta phụng mệnh đường chủ tìm Thi đường chủ trao đổi chút chuyện quan trọng."
"Hẳn là. . . Lý đường chủ tìm ta Thủy Kính để nói về chuyện hai đường cùng phát triển nhỉ?"
"Ây. . ."
Đàm Anh Hào cứng họng, bất quá rất nhanh đã gật đầu nói:
"Tại hạ đúng là tới vì chuyện này."
"Vậy chỉ sợ Đàm hộ pháp đi chuyến này tay không rồi, tạm thời Thủy Kính đường sẽ không hợp tác với đường khác."
"Xin Thi đường chủ nghe ta nói hết điều kiện hãy cự tuyệt cũng chưa muộn."
"Không cần, điều kiện bản đường chủ đã nghe qua rất nhiều rồi. Chỉ là hiện tại bản đường chủ thật sự không có ý sẽ hợp tác cùng những đường khác, cho nên vẫn xin Đàm hộ pháp không cần lãng phí thời gian."
Nghe Thi Phượng Lan cự tuyệt cứng rắn như thế, Đàm Anh Hào cũng chỉ có thể từ bỏ, lại hàn huyên chút việc vặt trong tông rồi cáo từ và rời đi.
Chờ Tiểu Đóa tiễn khách về, Thi Phượng Lan vừa rồi còn bá khí cự tuyệt Đàm Anh Hào nay buồn bực ngán ngẩm nằm nhoài người trên bàn, không khỏi khẽ cười:
"Nếu Vu hộ pháp thấy vừa rồi đường chủ khí thế người người, nhất định sẽ tán thưởng ngài."
"Ai~ quá mệt mỏi, sao hôm nay Tiểu Bắc Nhiên còn chưa tới. Ta muốn ăn cá, a không, ta muốn oẳn tù tì!"
"Hôm qua Bắc Nhiên sư ca không nói. . ."
Tiểu Đóa vừa nói được phân nửa thì nghe có tiếng gõ cửa.
"Ta đi mở cửa."
"Ai, đi thôi, đi thôi."
Thi Phượng Lan trả lời một cách hữu khí vô lực, thật sự gần đây cao tầng đường khác đến quá nhiều, khiến nàng có chút mệt.
Vào lúc nàng chuẩn bị đứng lên, lần nữa khôi phục khí thế đường chủ thì âm thanh mong chờ đã lâu bỗng xuất hiện.
Tại cửa ra vào, Giang Bắc Nhiên đang chào hỏi Tiểu Đóa thì thấy một bóng người màu đỏ rực vọt ra.
"Tiểu ~ Bắc ~ Nhiên ~ "
Giang Bắc Nhiên vội nghiêng người tránh thoát, sau đó hành lễ với Thi Phượng Lan nói:
"Bái kiến Thi đường chủ."
Thi Phượng Lan không bổ nhào vào Giang Bắc Nhiên mà nâng cổ lên nói:
“Hôm qua sao không đến chơi với ta!"
"Hồi bẩm đường chủ, hôm qua ta có nói chuyện với Tiểu Đóa phải có việc nên xuống núi một chuyến, vì vậy. . ."
"Mặc kệ! Ngươi chỉ nói với Tiểu Đóa thôi, không nói với ta! Hôm nay ngươi phải bồi ta chơi nhiều hơn nửa ngày, bù cho hôm qua."
"Không vấn đề, bất quá trước khi chơi ta phải chăm sóc hoa cỏ cái đã.”
"Chơi trước! Chơi trước! Sáng sớm Tiểu Đóa đã tưới nước cho số hoa cỏ đó rồi."
"Không được, làm chính sự trước, đây là ước hẹn giữa chúng ta."
"Tốt a ~ vậy ngươi nhanh lên."
Thế là dưới ánh mắt chờ mong của Thi Phượng Lan, Giang Bắc Nhiên chăm sóc mấy đóa hoa trong sân, nhất là đóa Phượng Hoàng Hoa đỏ chói kia.
Ân. . . Nhìn tình trạng này chắc nó sắp thụ phấn được rồi. Ai, số kỳ hoa này rất quý, không một cái có thể trồng sinh sôi, quả thực phiền phức a.
Thấy Giang Bắc Nhiên đứng lên, Thi Phượng Lan theo đuôi phía sau nửa ngày thì vội hỏi:
"Xong chưa, xong chưa?"
Giang Bắc Nhiên phủi bùn trên tay, xoay người:
"Ừm, được rồi, cơ mà hôm nay ta mang xúc xắc tới, chỉ ngươi cách chơi mới nè.”
"Cách chơi mới!"
Hai mắt Thi Phượng Lan lập tức sáng lên:
"Nhanh dạy ta, nhanh dạy ta đi!"
Giang Bắc Nhiên đi đến bên cạnh bàn, vẫy tay với Tiểu Đóa:
"Đến, Tiểu Đóa, ba người chúng ta cùng chơi.”
"Ta?"
Tiểu Đóa chỉ mình rồi hỏi.
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa lấy một khối vuông được gấp bằng bìa cứng cùng mô hình 12 nhân vật khác nhau từ trong Càn Khôn giới ra.
Thi Phượng Lan nhìn mô hình xinh đẹp kia thì sợ hãi than:
"Oa, đây là Bắc Nhiên ngươi tự tay khắc sao?"
"Ừm, nếu Thi đường chủ thích, ta cho ngươi mấy cái cũng được."
"Thật sao!? Ta muốn, ta muốn!"
Thi Phượng Lan cầm một hình gỗ nữ võ giả lên, rồi nhìn xúc xắc được làm từ bìa cứng, hỏi Giang Bắc Nhiên:
"Cái này là trò chơi gì vậy?"
"Gọi là. . . Hiệp Khách Hành."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất