Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 122: Thương Lượng

Chương 122: Thương Lượng
"Thu Dao!"
"Mau ra đây!"
“Có chuyện lớn rồi!"
Bên ngoài Thu Thủy các, ba tỷ muội Ngu gia không ngừng kêu gọi Phương Thu Dao.
Phương Thu Dao đang vệ sinh Bạch Hồng Bảo Kiếm không khỏi sững sờ, sau đó cất kiếm đi rồi đi ra cửa.
"Có chuyện gì mà các ngươi gấp vậy?"
Phương Thu Dao nói xong thì cảm nhận được một trái một phải xách nàng lên, nâng về phía trước.
"Ai nha, các ngươi thả ta xuống, tự ta có thể đi."
Nhưng ba tỷ muội Ngu gia như không nghe thấy, trực kéo nàng một đường tới chỗ dán bố cáo. Lúc này, đối diện bố cáo có vô số đệ tử tụ tập. Ba tỷ muội chen chúc về phía trước xong mới buông Phương Thu Dao ra.
Rốt cục Phương Thu Dao cũng được “đáp đất”, nàng sửa sang cẩm y có chút xốc xếch rồi nói:
"Đến cùng có chuyện gì mà trong các ngươi lo lắng quá vậy."
"Ngươi mau nhìn bố cáo đi."
Ba tỷ muội Ngu gia đồng thời chỉ về phía trước.
"Rồi rồi rồi ~"
Phương Thu Dao trả lời xong thì có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn lên, nàng phát hiện bố cáo là danh sách đệ tử tham dự Anh Kiệt Thiếu Niên Hội lần này.
Phương Thu Dao tin ba tỷ muội Ngu gia chắc chắn không vì khoe khoang mới kéo nàng tới, nhất định còn có chuyện gì khác nữa.
Lúc Phương Thu Dao quét qua hết danh sách đệ tử của Thủy Kính đường thì phát hiện chỗ lạ. Thần kinh nàng bỗng căng lên, dời mắt về phía danh sách của Lam Tâm đường.
"Lục Chính Thanh. . . Y Tuấn Dật. . . Giang Bắc. . ."
Sư huynh! ?
Trong nháy mắt, Phương Thu Dao mở to hai mắt mà nhìn, biểu cảm thật không dám tin.
Với sự phân tích trong buổi họp mặt lần trước của các nàng về sư huynh, huynh ấy tuyệt đối sẽ không vì tham gia loại tranh tài này mà xuất đầu lộ diện. Cơ mà hiện tại trên danh sách lại có thê của huynh ấy a.
Biết Phương Thu Dao đã thấy tên của sư huynh, ba tỷ muội Ngu gia đồng loạt làm động tác im lặng với nàng, lặng lẽ nói:
"Được rồi, chúng ta chen ra ngoài rồi nói."
"Ừm, ra ngoài lại nói."
Phương Thu Dao cũng gật đầu đồng ý.
Tốn sức xuyên qua đám người, bốn người mới tụ lại một góc tối không người. Ba tỷ muội Ngu gia lập tức “mở máy hát”.
"Không ngờ sư huynh lại tham gia Anh Kiệt Thiếu Niên Hội."
"Không thể tưởng tượng nổi."
"Ta cảm thấy nhất định do cao tầng Lam Tâm đường ép hắn."
Phương Thu Dao cũng gật đầu đồng ý, nàng khó lòng mà tin đây là sư huynh tự báo danh.
"Nhưng nếu tên đã có trên danh sách. . ."
"Sư huynh khẳng định sẽ đi."
"Thu Dao. . . Ngươi định làm thế nào?"
Nhìn ba đôi mắt đồng loạt nhìn về phía mình, Phương Thu Dao cũng hiểu các nàng đang nói tới chuyện gì, vì thế mặt như đưa dám đứng lên.
Nếu nói việc không có tên trong danh sách tuyển thủ chỉ là đả kích nhỏ với Phương Thu Dao thì hiện tại, đả kích nhỏ này đang được phóng đại một cách vô hạn, trước đó vì được gặp sư huynh, năm người các nàng đã làm đủ thứ chuyện. Bây giờ có cơ hội tốt, vậy mà chỉ có mỗi nàng là không được đi. Đây thật sự khiến nàng vô cùng thất vọng.
Thấy Phương Thu Dao không vui, ba tỷ muội Ngu gia lập tức luống cuống, người thì bóp vai, người thì nắm tay cố gắng an ủi nàng.
"Nếu không chúng ta đi tìm Tử Câm tỷ thương lượng chút đi?"
Ngu Quy Chủy đề nghị.
"Ừm, năm người chúng ta nhất định có thể nghĩ được cách."
"Đi mau, đi mau."
. . .
"Sư huynh muốn tham gia Anh Kiệt Thiếu Niên Hội! ?"
Liễu Tử Câm vừa tắm xong trở về, biểu lộ cũng chẳng khác nào Phương Thu Dao vừa rồi, vô cùng khó tin.
"Đúng vậy, vừa rồi chúng ta đều thấy, không lầm được đâu.”
"Sau đó bọn muội cảm thấy năm người chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách cho Thu Dao.”
"Cho nên mới tới tìm Tử Câm tỷ thương lượng nè."
Liễu Tử Câm nghe xong thì gật đầu:
"Đúng rồi, nhất định phải cùng nhau thương lượng. Mau, nhanh vào phòng thương lượng đi."
. . .
Một bên khác, trong lương đình bên ngoài An Lương thôn, Lâm Du Nhạn nhìn tờ giấy có vô số chữ thì cười ngớ ngẩn.
Lần này sư huynh nói với ta 100. . . Không, hiện tại sư huynh đã bắt đầu nói chuyện với ta rồi. Nhất định tình cảm giữa hai chúng ta đã thăng hoa, thật chán ghét a! Lần này sư huynh chủ động quá rồi.
Lâm Du Nhạn nói xong thì đập một tay lên ghế đá bên cạnh. Nghĩ tới việc lần đầu được hẹn hò với sư huynh thì vội ngừng tay.
"Hô. . ."
Lâm Du Nhạn thở dài một hơi, ổn định lại cảm xúc phấn khởi rồi nhìn mấy chữ cuồng thảo trước mặt.
Phiêu dật thoải mái không bị trói buộc, không theo bất kỳ khuôn mẫu nào, không hổ là chữ do sư huynh viết, không giống bình thường chút nào. Ân. . . Về nhà rồi viết theo 800 lần vậy!
. . .
"Nghĩ không ra còn có hộ tâm kính dạng này, đúng là mở mang kiến thức mà ."
Nhìn thù lao là hộ tâm kính màu xanh do Lâm Du Nhạn đưa, Giang Bắc Nhiên tấm tắc, lấy làm kỳ lạ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất