Toàn bộ nền toảng Long Nha Live đã bùng nổ!
Tịch Mịch Nhất Căn Yên, cái ID Thần hào này, vẻn vẹn chỉ cần xuất hiện một lần là sẽ khiến cho toàn bộ Streamer cùng với những người xem của toàn bộ nền tảng phải nhớ kỹ tên của hắn.
Trong suy nghĩ của mọi người có thể không có ấn tượng khắc sâu như vậy đối với Thần hào.
Thế nhưng là đối với Thần hào tạo thành tiếng vang cực lớn trên toàn bộ nền tảng, đồng thời đánh vỡ lịch sử khen thưởng mức cao nhất, vậy thì tuyệt đối sẽ là nhớ mãi không quên.
Bởi vì chỉ cần khi nghĩ tới những Thần hào kia, đầu tiên ngươi nghĩ tới chính là một cái tên lợi hại nhất.
Mà 'Tịch Mịch Nhất Căn Yên' cái ID này, đã nhiều lần sáng tạo ra lịch sử khen thưởng (tặng quà).
Ở trên mỗi một loại nền tảng Live lớn đều để lại truyền thuyết về hắn.
Từ trước cho tới nay, tổng số tiền mà Tịch Mịch Nhất Căn Yên đã khen thưởng (tặng quà) cho các nữ Streamer đã vượt qua con số 100 triệu.
"A! Yên tổng đại đại, thực sự rất cảm ơn ngươi, thật sự quá cảm ơn ngươi, hay là ta hát cho ngươi nghe đi, ta thật không biết ngươi sẽ tặng cho ta nhiều quà tới như vậy!"
"Làm sao bây giờ, thật là vui, ta..."
"Cám ơn ngươi, cám ơn Yên tổng đại đại, cám ơn đại lão Thần hào!"
Khả năng nói năng của Streamer Toa Lạp Lạp đã hoàn toàn không còn mạch lạc!
Chính nàng cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì, rất muốn nói ra một số lời cảm ơn từ sâu tận đáy lòng, nhưng không cần biết cảm ơn thế nào, dường như cũng lộ ra lực lượng ngôn ngữ quá mức cứng ngắc và thiếu sức sống.
"Yên tổng đại đại, ngươi kết bạn Wechat với ta đi, ta sẽ gửi tin nhắn riêng cho ngươi!"
"Lạp Lạp, sao ngươi có thể như vậy, ta đều đã xem ngươi tới cả một năm trời, ngươi còn chưa cho ta Wechat, Yên tổng mới xem ngươi được có một ngày mà ngươi lập tức cho?"
"Huynh đệ, ngươi xem một năm còn chưa tới cấp 10, nói rõ ngươi là là một tên không có tiền xem không trả tiền!"
"Yên tổng, trong nhà ngươi có thiếu chó không? Cái chủng loại biết nói chuyện kia đó?"
"Yên tổng, tỷ ta 36D, ngươi có cảm thấy hứng thú hay không? Ta không ngại việc ngươi trở thành tỷ phu của ta!"
······
Liên hồi các dòng bình luận như mưa đạn bay ngang qua màn hình.
Cả màn hình đều là Yên tổng hào phóng.
Trần Viễn đang chuẩn bị kết bạn Wechat với Toa Lạp Lạp.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Cũng cắt ngang quá trình Trần Viễn tiếp tục tặng quà.
Ở trên số điện thoại người gọi đến, là một cái tên hết sức quen thuộc.
"Lưu Văn Triết!"
Trần Viễn nhấn vào nghe.
"Lão Trần, ngươi đang làm gì đấy?" Lưu Văn Triết hỏi.
"Không làm gì, nằm ở phòng nghịch điện thoại, ngắm các nữ Streamer, tặng tặng quà mà thôi!" Trần Viễn ăn ngay nói thật.
"Tâm trạng ta không được tốt, cùng ta đi uống chén rượu đi, đừng hỏi tại sao, ta móa nó không muốn nói!" Lưu Văn Tiết cũng không có khách khí với Trần Viễn, trực tiếp bảo hắn ra ngoài uống rượu.
"Được rồi, ngươi nói địa điểm đi, ta lập tức đến!"
Trần Viễn nghĩ tới, lão Lưu bình thường sẽ không rủ hắn đi ra ngoài uống rượu vào lúc nửa đêm.
Hiện tại đã gọi cú điện thoại này vậy thì chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra!
Quan hệ giữa bọn họ cũng không cần phải nói nhảm nhiều như vậy.
Ở trong nội tâm Trần Viễn, Lưu Văn Triết thế nhưng là quan trọng hơn nhiều so với một nữ Streamer.
"Ta đến cửa phía đông của trường học ngươi, ngươi qua đây tìm ta là được!"
"Mười phút!"
Trần Viễn cúp điện thoại, lập tức chạy ra khỏi cửa.
Lưu Văn Tiết là một bọn sống chết theo nhau với Trần Viễn.
Quan hệ giữa bọn họ, khả năng còn muốn thân thiết hơn một chút so với mấy ông bạn cùng phòng ký túc xá!
Bọn họ là bạn học từ thời tiểu học.
Về sau lên học cấp 2 thì học chung một lớp, còn là ngồi cùng một cái bàn.
Lên cấp 3 cũng là bạn học cùng lớp.
Huynh đệ chơi với nhau từ nhỏ cho tới lớn, tình cảm bạn bè mười mấy năm.
Tranh luận của ngươi dài hơn của ngươi ngắn hơn cứ thân thiết như vậy!
Một cuốn tiểu thuyết hồi đó, kéo nhau tới cùng một chỗ để mà đọc.
Ngươi đọc một trang, ta đọc một trang chính là thân thiết như thế!
Mà ngay cả bị chủ nhiệm lớp bắt được, đều là cùng nhau chịu mắng!
Đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn!
Uống máu ăn thề, kết nghĩa anh em!
Nhưng sau khi lên đại học, Trần Viễn tiến vào Đại học Hồ Đại, mà Lưu Văn Triết tiến vào Đại học Vũ Đại.
Liên hệ giữa hai người ít hơn rất nhiều so với trước kia.
Tuy rằng đều ở tại trong một cái thành phố, nhưng trường học khác nhau, không có khả năng ba ngày hai lần tập trung một chỗ!
Trước đó Trần Viễn vì mua quà tặng cho Lâm Thư Đồng.
Tiêu hết tất cả tiền sinh hoạt của chính mình.
Ngay cả mì tôm cũng ăn không nổi.
Cuối cùng vẫn là Lưu Văn Triết tiếp tế cho hắn.
Nếu không phải Lưu Văn Triết chuyển cho hắn mấy trăm đồng tiền ở vào thời điểm hắn khó khăn nhất, hắn khả năng đã chết đói rồi!
Có chút tình nghĩa, cũng không cần treo ở ngoài miệng, ghi ở trong lòng là được rồi!
Mười phút sau.
Trần Viễn đã bật rào qua cửa đông của trường Đại học Hồ Đại, quả nhiên thấy một nam tử đang sa sút tinh thần ngồi xổm ở bên lề đường.
Vốn là thanh niên ba tốt chưa bao giờ hút thuốc, bây giờ trên mặt đất lại rải đầy tàn thuốc.
Gần như một điếu rồi lại một điếu.
Dáng vẻ này, tám thành là bị bạn gái đá!
"Ngươi và Liêu Giai chia tay rồi sao?"
"Móa, làm sao ngươi biết?"
Lưu Văn Triết một mặt mộng bức!
Vốn không có ý định nói, ai ngờ vừa mới gặp mặt đã bị Trần Viễn đoán được.
"Trông dáng vẻ của ngươi thì biết!"
Nửa giờ sau.
Trần Viễn và Lưu Văn Triết tìm một quán nướng.
Vừa ăn đồ nướng vừa uống rượu!
Mấy chai bia vào trong bụng, Lưu Văn Tiết cuối cùng cũng bắt đầu kể ra tâm sự.
"Trần Viễn, ta không cam tâm, ta vì Liêu Giai bỏ ra nhiều như vậy, nàng ta dựa vào cái gì mà đối với ta như thế?"
Sáu năm, ròng rã sáu năm a, bắt đầu từ lớp mười ta đã thích nàng, nàng ta là lớp phó học tập, ta là tên học kém, vì để cho chính mình xứng với nàng ta, ta liều mạng học tập cuối cùng đã thi đỗ vào Vũ Đại, nhưng nàng ta lại học ở Tài Đại!
Sớm biết ta nên thi ít điểm hơn một chút, như vậy ta có thể học cùng một trường đại học với nàng!
"Vãi nồi, móa nó ngươi là nói tiếng người sao?"
Trần Viễn lườm hắn một cái, cảm thấy tiểu tử này có hiềm nghi trang bức.
"Thật, ta thật có suy nghĩ như vậy, sau khi lên đại học, ta gần như ba ngày thì hai ngày chạy tới Tài Đại, ta cho rằng Liêu Giai sẽ thấy được sự nỗ lực của ta, nhưng thái độ của nàng ta với ta lại càng ngày càng lãnh đạm!"
Ta gửi mười mấy tin nhắn, nàng ta thậm chí đều chẳng trả lời cho ta một tin.
Hôm nay, ta cũng không có nói trước với nàng ta là ta đi tới Tài Đại.
Nhưng ngươi có biết ta nhìn thấy được gì không?
Liêu Giai thế mà đang hôn với người khác.
Nàng, ta, đang, hôn, môi, với, người, khác?
Lưu Văn Triết nói ra từng chữ một, gần như là gầm thét lên mà nói.
Gân xanh trên cánh tay đã nổi lên.
"Ta yêu nàng ta như vậy, nàng ta thế mà cho ta đội nón xanh, cũng chỉ là bởi vì tên nam kia lái một chiếc Porsche!"
Nhìn vào vẻ mặt đau khổ của Lưu Văn Triết.
Trần Viễn vỗ vào bờ vai của hắn.
Trước đây khi hắn ở trước mặt Lâm Thư Đồng, còn không phải cũng hèn mọn như chó như vậy sao!
"Đừng như vậy, vì một nữ nhân như vậy không đáng, trước đó hồi còn học cấp ba ngươi theo đuổi nàng ta ba năm nàng ta còn chưa đồng ý, về sau nếu không phải nghe tin ngươi thi đỗ vào Vũ Đại, nàng ta căn bản sẽ không đồng ý ở bên cạnh ngươi."
Nữ nhân này không hề thích ngươi, nàng ta chẳng qua chỉ là cảm thấy có một người bạn trai học ở trường Đại học Vũ Đại, nghe vào rất có thể diện mà thôi.
Tiền sinh hoạt một tháng của ngươi là hai ngàn, tiết kiệm tám trăm đồng tiền ăn, một ngàn hai cho Liêu Giai, nàng ta ngày nào cũng đi quán bar KTV chơi tới toát mồ hôi, ngươi lại ăn uống cực khổ, ngươi làm sao mà cứ thích làm cho chính mình trở nên hèn như vậy đây?
"Đừng nói nữa, Liêu Giai không phải loại người này, nàng ta chỉ là từ chối không được bạn thân mời xã giao mà thôi!"
"Vậy sau đó nàng cho ngươi đội mũ xanh cũng là xã giao sao?"
"Khả năng ... chỉ là bởi vì ta không có thường xuyên ở bên cạnh nàng ta, nên nàng ta mới bị người nhân lúc vắng mà nhẩy vào!"
Trần Văn Triết mở miệng giải thích.
Lời này nói ra Trần Viễn nghe vào mà thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.
Người ta cho ngươi đội mũ xanh rồi, ngươi thế mà còn đang tìm cớ giải thích cho nàng ta?
P/S: Ta thích nào ... chương 2.