Chương 246: Toàn bộ Hạo Hãn Vực truy sát!
Tâm tình Tô Tiểu Bạch rất không tệ.
Chuyến đi Vương cấp bí cảnh này, thu hoạch xa xa vượt quá tưởng tượng của hắn... Không chỉ làm cho thực lực của hắn từ cấp Tiểu Thánh nhảy vọt đến cấp Đại Thánh, mở khóa rất nhiều chức năng đặc biệt trâu bò của hệ thống, càng là lấy được bảo vật đếm không hết.
Cho nên tâm tình khá một chút, Xích Lôi Đan Hà Bảo Thảo đối với hắn mà nói có hay không cũng không sao, dứt khoát mang ba cây toàn bộ đưa ra ngoài.
Coi như là cảm ơn danh ngạch vào bí cảnh này.
Nếu như không phải vì danh ngạch này, hắn thật đúng là không có cơ hội đồ sát một đợt lớn như vậy, lấy được nhiều bảo vật như thế... Hơn nữa, hắn có thể nhìn ra, trước mắt hai người còn sống này, trên người có vết tích máu tươi mới bị thương , nói rõ đã từng vì bảo hộ hắn mà cùng người chém giết chiến đấu qua.
Tô Tiểu Bạch là một người ân oán phân minh.
Có thù oán, hắn một tên cũng sẽ không buông tha.
Nhưng có ân, một người hằn cũng sẽ không bỏ sót!
“Ây... Tạ, tạ ơn!”
Trọng Thất Khanh run lên một cái, sau đó cẩn thận nghiêm túc nhận lấy.
Đây là lần đầu tiên, hắn cần phải ở trước mặt một tên cấp Võ Vương cẩn thận chú ý như vậy!
“Ngươi giết nhiều cấp Đại Thánh như thế, Ngũ Đại Minh, cùng với những Tiên tộc kia sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Phượng Minh không nhịn được nhắc nhở, trong mắt đẹp đều là vẻ lo âu!
“Không buông tha liền không buông tha đi!”
“Muốn lấy được tính mạng của ta, để cho bọn họ phóng ngựa tới là được rồi!”
Tô Tiểu Bạch không thèm để ý chút nào.
Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn?(1)
Nếu như không phải những tên cấp Đại Thánh này muốn giết hắn, hắn thật đúng là sẽ không xuất thủ... Giống như Phượng Minh từng nói, Tô Tiểu Bạch vẫn là một người muốn khiêm tốn, sao có thể thoáng cái chọc giận nhiều đại tộc quần Tiên tộc trong Hạo Hãn Vực như vậy!
Nhưng không có biện pháp!
Bọn họ không tuân thủ quy củ.
Muốn vì Thiên Kiêu Thánh Tử nhà mình báo thù, muốn đoạt bảo vật trong tay Tô Tiểu Bạch... Đến mức này, Tô Tiểu Bạch làm sao có thể nhân nhượng với bọn hắn?
Trực tiếp đem cái bóng tới tự bạo, toàn bộ dọn sạch!
“Chuyện ta đáp ứng đã hoàn thành, ta còn có việc, cáo từ!”
Nói xong, Tô Tiểu Bạch xé rách hư không biến mất.
Lưu lại bọn người Phượng Minh, vị Sư huynh, Trọng Thất Khanh, sau khi phát ra tiếng thở dài, cũng lập tức rời đi.
Bọn họ phải nhanh chóng đem việc này báo lên.
Vẻn vẹn chỉ là một bí cảnh Vương cấp mà thôi, lại đưa tới hậu quả đáng sợ như vậy... Tất cả cấp Đại Thánh bỏ mạng đương trường.
Chuyện này vừa ra, chắc chắn sẽ đưa tới toàn bộ Hạo Hãn Vực chấn động!
Hơn nữa quan trọng nhất là, bọn họ phải đi về cảnh báo những đồng bào trong tộc quần... Sau này gặp lại Điêu Nguyệt Thanh Long, ngàn vạn lần đừng có bất luận hành vi trêu chọc!
Bởi vì ngươi căn bản không biết, bên dưới cái cảnh giới nhìn như tầm thường kia, ẩn chứa lực lượng khủng bố kinh người cỡ nào!
Đúng như Tô Tiểu Bạch dự đoán.
Nhóm Đại Thánh vừa chết, mệnh phù của bọn họ lưu giữ trong mỗi cái thế lực lập tức bể tan tành!
Cấp Đại Thánh, là lực lượng trung kiên trong mỗi cái thế lực Tiên tộc... Mà Đại Thánh có thể có tư cách bảo hộ Thiên Kiêu Thánh Tử, càng là Tinh Anh trong lực lượng trung kiên, bây giờ lại ở trong một cái nhiệm vụ bảo hộ không có chút lực uy hiếp nào ngã xuống, làm sao có thể không khiến cho những thế lực tộc quần này chú ý?
Bọn họ lập tức phái người đi Hạo Miểu chi địa điều tra tình huống.
Chỉ một lát sau, tin tức truyền về.
“Toàn bộ... Tất cả đều chết hết? !”
“Đại Thánh của Ngũ Đại Minh cũng không ngoại lệ sao? !”
“Thực lực chân chính của Độc Phấn Đại Thánh, đủ để sánh bằng cấp Chuẩn Tiên, hắn lại cũng bỏ mình? !”
“Tử Vân Chuẩn Tiên vậy mà... Không thể nào!”
“Lập tức chết nhiều Đại Thánh như vậy... Rốt cuộc là ai làm? !”
“...”
Tất cả nhóm cao tầng của thế lực tộc quần Tiên cấp, đều bị tin tức truyền về này làm sợ đến ngây người!
Không đơn thuần là tộc quần của bọn họ.
Chỉ cần là cấp Đại Thánh ngày đó đi tham dự đoạt bảo ở Vương cấp bí cảnh, nhóm Thiên Kiêu Thánh Tử, hết thảy chết sạch... Ngoại trừ Trọng Thất Khanh của Thông Thiên Các, cùng với Câu Trần Đại Thánh của Kim Linh Tiên Tộc ra, không ai sống sót.
Nhưng cái này còn không phải làm cho bọn hắn khiếp sợ nhất.
Điều chân chính khiến cho mọi người trố mắt nghẹn họng, hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy khó tin là... Gia hỏa một lần giết chết tất cả cấp Đại Thánh, lại là Điêu Nguyệt Thanh Long!
Cái tên qua cửa 108 tầng Hư Vọng Chi Tháp, rõ ràng mới tháng trước chỉ vẻn vẹn có cấp Á Siêu Phàm Điêu Nguyệt Thanh Long!
Nếu như không phải tin tức này đã trải qua Hạo Miểu Chuẩn Tiên chính miệng xác nhận, hơn nữa còn được Kim Linh Tiên Tộc, Thông Thiên Các ngầm thừa nhận... Nhóm bọn hắn căn bản không thể tin được chân tướng lại không hợp thói thường đến mức độ như vậy!
Khoảng cách hắn qua cửa tầng 108 Hư Vọng Chi Tháp mới bao lâu?
Coi như thiên tài thế nào đi chăng nữa, cũng ít nhiều gì có một cái giới hạn đi!
Trong thời gian ngắn ngủi như thế, lại trực tiếp vượt qua mức độ cấp Võ Hoàng, phát triển đến mức độ đủ để uy hiếp, thậm chí có thể giết chết cấp Chuẩn Tiên.
“Giết! Nhất định phải giết hắn, bất kể như thế nào đều phải lấy tính mạng của hắn, nếu không tộc quần chúng ta còn có mặt mũi gì tồn tại? !”
“Không kiêng nể gì như thế, tùy ý làm bậy, không chỉ có giết Thiên Kiêu Thánh Tử của tộc ta, còn đem cả người bảo hộ đều giết... Ta mặc kệ phía sau của hắn rốt cuộc tồn tại thế lực nào, nhất định phải dùng máu tươi của hắn, rửa sạch sỉ nhục của tộc chúng ta!”
“Nhiều cấp Đại Thánh như vậy, để cho một tiểu tử như hắn giết đi, không lưu lại cho chúng ta chút mặt mũi... Hắn thật sự cho rằng chính mình vô địch rồi sao?”
“Ngũ Đại Minh tuyên bố lệnh truy sát, vậy thì chúng ta cũng tuyên bố, phải để cho cả Hạo Hãn Vực, lại không còn chỗ cho Điêu Nguyệt Thanh Long dung thân!”
“Bất kể như thế nào, đều phải làm thịt tên khốn khiếp này!”
Gần như 90% Tiên tộc, đại thế lực, đều trước tiên hướng toàn bộ Hạo Hãn Vực, phát ra lệnh truy sát có liên quan đến Điêu Nguyệt Thanh Long... Trong đó liền bao gồm Ngũ Đại Minh!
Bọn họ vốn là muốn mời chào Điêu Nguyệt Thanh Long.
Nhưng mà cho đến tận bây giờ, Điêu Nguyệt Thanh Long đều không có bất kỳ ý nguyện muốn gia nhập thế lực của bọn họ... Bây giờ càng là không cho bọn họ chút mặt mũi, một hơi chém giết nhiều nhân vật cấp Đại Thánh của bọn họ như vậy.
Bây giờ chuyện này chấn động toàn bộ Hạo Hãn Vực, tất cả Tiên tộc, đại thế lực, nếu như không trừng trị một phen, bọn họ há chẳng phải bị người coi là trò cười, ai cũng có thể đến giết?
Vì vậy, bọn họ thay đổi tư thái trước đó, quả quyết ban bố Huyền Thưởng Lệnh kếch xù, đuổi giết Điêu Nguyệt Thanh Long!
Những tộc quần khác trông thấy Ngũ Đại Minh, cùng với một ít Tiên tộc nổi danh trên Vạn Tộc Bảng đều ra tay, bọn họ cũng theo hướng gió, truy nã Điêu Nguyệt Thanh Long.
Dáng vẻ Tô Tiểu Bạch, cũng thông qua sự kiện này, lấy tốc độ cực nhanh, bị toàn bộ Hạo Hãn Vực biết rõ!
Nhưng mà có tộc quần rêu rao đuổi giết.
Nhưng cũng có tộc quần, không có làm như thế.
“Độ Sinh Tiên tộc, Tử Ngọ Tiên tộc, Tàng Không Tiên tộc... Ngay cả cấp Đại Thánh cùng Thiên Kiêu của Yên La Tiên tộc chúng ta đều táng thân trong tay tên Điêu Nguyệt Thanh Long kia! Người này, không thể địch! Chuyện này, đến đây coi như thôi!”
“Có thể trong thời gian ngắn quật khởi đến tình trạng như vậy, nếu là lại để cho hắn quật khởi đi xuống, chỉ sợ sẽ trở thành kình địch lớn nhất của chúng ta! Chết liền chết đi, truyền lệnh xuống, ngày sau nếu thấy Điêu Nguyệt Thanh Long, lập tức nhượng bộ lui binh, vô luận như thế nào, cũng không thế cùng hắn giao phong chính diện!”
“Ngũ Đại Minh ban bố lệnh truy sát lại như thế nào! Thực lực của Ngũ Đại Minh, so với tộc quần của chúng ta mạnh hơn nhiều! Đến lúc đó Điêu Nguyệt Thanh Long coi như trở nên mạnh hơn, sợ là cũng sẽ không tìm Ngũ Đại Minh phiền toái... Chỉ có thể tới tìm loại tộc quần như chúng ta giết cho hả giận! Mất thể diện thì mất đi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, chuyện này cứ thế bỏ qua!”
Có tộc quần thế lực sau khi thấy được thực lực khủng bố một hơi chém chết đông đảo cấp Đại Thánh của Tô Tiểu Bạch, căn bản không dám nổi lên một chút tâm tư báo thù... Dứt khoát từ bỏ truy cứu, không tham dự chuyện này.
Bên trong những tộc quần thế lực này, liền bao gồm Kim Linh Tiên Tộc, cùng với Thông Thiên Các.
Không có ai so với bọn họ rõ ràng hơn Điêu Nguyệt Thanh Long là yêu nghiệt như thế nào... Tồn tại như vậy, bọn họ nịnh bợ còn không kịp, sao có thể chủ động đuổi giết trêu chọc?
Hơn nữa bọn họ cũng rất muốn biết, ở dưới sự đuổi giết của đông đảo tộc quần này, Điêu Nguyệt Thanh Long, kết cục rốt cuộc sống hay chết?
Cùng lúc đó, Tô Tiểu Bạch đã thông qua hoán đổi, trở lại Trạch Phong cự thành.
Bởi vì trong Trạch Phong cự thành có người của Ngũ Đại Minh, để cho an toàn, Tô Tiểu Bạch trước đó liền đeo mặt nạ, thu liễm khí tức, để cho hắn nhìn qua, chỉ là một tên cấp Võ Vương bình thường.
Thậm chí Tô Tiểu Bạch còn đem cảnh giới cấp Nhất Nguyên Võ Vương của hắn, trực tiếp tăng lên cấp Nhất Nguyên Võ Hoàng.
Đẳng cấp cảnh giới tăng lên, đối với Tô Tiểu Bạch mà nói, trợ giúp cũng không rõ ràng... Dù là có 50 lần áp súc rèn luyện tu vi, nhưng cũng không đủ để khiến thực lực của hắn tăng lên bao nhiêu.
Nhưng tầng thứ sinh mệnh nhảy vọt khi từ cấp Võ Vương đến cấp Võ Hoàng, lại để cho thực lực chân chính của hắn, trực tiếp từ cấp Ngũ Giới Đại Thánh, một lần đột phá đến cảnh giới Chuẩn Tiên.
--
(1):Nguyên văn “Chích hứa châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng” : chỉ thái độ hách dịch, chuyên quyền, nhất nhất làm theo ý mình, cấm đoán quyền lợi của người khác.
Xuất phát từ điển cố vào thời Bắc Tống có một Thái thú tên Điền Đăng hách dịch kiêu ngạo, vì tên có chữ “Đăng” (登) nên cấm không phạm huý. Phàm là chữ nào liên quan đến “đăng” đều phải dùng chữ khác thay thế. Nếu kẻ nào dám trái lệnh sẽ bị vu cho tội danh “vũ nhục quan địa phương”, nặng thì dụng hình, nhẹ thì ăn trượng. Không ít người vì xài chữ đồng âm với “đăng” đều chịu đòn oan. Ngày Nguyên Tiêu (rằm tháng Giêng) sắp đến. Theo lệ các châu trong thành đều phải đốt pháo bông, treo đèn (điểm đăng/đốt đèn) ba ngày để chúc mừng. Nha môn trước tiên sẽ dán bố cáo để dân chúng đến lúc đó sẽ đi thưởng đăng. Hiềm nỗi viên quan viết bố cáo cảm thấy khó xử vì dính đến chữ “đăng” (灯), suy nghĩ hồi lâu ông ta quyết định sửa chữ “đăng” thành “hoả” (火). Vậy là chúng ta có bản bố cáo “Bổn châu chiếu lệ phóng hoả ba ngày”. Bố cáo vừa được dán, dân chúng đều huyên náo cả lên, nhất là một số vị từ bên ngoài tới chơi. Ai cũng tưởng qua phủ sẽ phóng hoả thành ba ngày liền. Mọi người bèn thu thập hành lý, vội vàng rời khỏi đây. Dân chúng trong thành bình thường đã vô cùng bất mãn với thái độ của viên quan Điền Đăng kia, lại thấy cái bố cáo này liền căm phẫn muôn phần nói: “Chỉ cho phép châu quan phóng hoả, không cho phép dân chúng điểm đăng, lý nào lại thế!”