Chương 82: Điên cuồng nghiền ép!
“Cái này...”
“Lâm Phục Thiên vậy mà bại? !”
“Tên tiểu tử này... Có lai lịch gì?”
Không riêng gì đám võ giả kia, con ngươi bốn tên Võ Soái đang chém giết cũng nhao nhao co rụt lại, trong lòng cuồn cuộn sóng gió động trời!
Thực lực chân chính của Lâm Phục Thiên, không có người nào so với bốn người bọn họ rõ ràng hơn.
Tại bên trong năm người, Lâm Phục Thiên dù cho không thể xếp thứ nhất, cũng có thể xem như thứ hai... Nếu không cũng không có khả năng một mình một người đánh lui đại quân hung thú của Ngự Thiên Bạch Long mẹ.
Mặc dù Lâm Phục Thiên bị thương.
Nhưng mà thực lực vẫn còn đó.
Vừa rồi càng là một kích nén giận của Lâm Phục Thiên!
Bọn hắn tự nhận là có thể tới đối cứng, ngăn cản xuống, nhưng tuyệt đối không có khả năng đem Lâm Phục Thiên đánh bay... Nhất là giống như bây giờ, còn đem Lâm Phục Thiên đánh cho phun máu!
Tên tiểu gia hỏa này... Đến cùng là làm sao làm được? !
Chỉ thấy thân ảnh của Lâm Phục Thiên vẽ ra một đường vòng thật dài trên không trung, cuối cùng chật vật ngã xuống đất, cày ra một cái vết nứt thật sâu, lại phun mạnh ra mấy ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, thần sắc sợ hãi!
Bị một tên Võ Tướng sơ cấp đánh bại...
Ngay cả chính Lâm Phục Thiên cũng cảm thấy khó có thể tin!
Nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng truyền đến từ một đao kia.
Ngưng thực, nặng nề, sắc bén, có thể phá núi sông.
Gần như không có kẽ hở!
Ngay cả chính hắn, đều chưa hẳn có thể chém ra một đao như thế!
Vậy mà một tên tiểu tử thấp hơn hắn đằng đẵng một đại cảnh giới, vẫn chỉ là Võ Tướng sơ cấp, lại làm được!
“Không, hắn tuyệt đối không phải Võ Tướng sơ cấp!”
“Hắn ẩn tàng cảnh giới của chính mình!”
“Ngay cả tuổi tác cũng ẩn tàng!”
Sắc mặt Lâm Phục Thiên khó coi.
Khi Lâm gia tra được thông tin của Tô Tiểu Bạch, biểu hiện phía trên vẫn là 17 tuổi, chuẩn võ giả cao cấp!
Đây coi như là thiên tài tư chất tu luyện tương đối cao.
Nhưng bây giờ trước mặt hắn, thế nhưng là Võ Tướng sơ cấp 17 tuổi a!
Thậm chí còn đem Võ Soái như hắn đả thương!
Loại chuyện vượt qua lẽ thường này, làm sao có thể khiến Lâm Phục Thiên tin tưởng? Giải thích duy nhất, chính là Tô Tiểu Bạch ẩn tàng tất cả!
“Phong lão, cái kia là...”
Mà ở trên tường thành, nữ nhân mang mạng che mặt cùng lão giả Võ Tướng cao cấp nhìn thấy tận mắt chuyện vừa xảy ra, giờ phút này cũng đều lộ ra vẻ kinh dị.
“Không sai, chính là « Bất Động Minh Vương Kinh » của Đông Phương gia chúng ta!”
Thần sắc Phong lão nghiêm túc, “Hơn nữa dựa vào phương thức hắn xuất thủ đến xem, thậm chí còn có cái bóng của « Vạn Pháp Quy Nhất » ở bên trong!”
“Không ngoài dự đoán mà nói, tên tiểu tử này hẳn là quen biết với Tô tiên sinh.... Chỉ có điều từ khi hai chúng ta đưa công pháp cho Tô tiên sinh mới qua thời gian mấy ngày, tên tiểu tử này làm sao có thể lĩnh hội nắm giữ nhanh như vậy?”
Ngay cả Phong lão cũng là trăm mối không có cách giải.
Rõ ràng hai môn công pháp « Bất Động Minh Vương Kinh » cùng « Vạn Pháp Quy Nhất » này hắn mới đưa ra ngoài mấy ngày mà thôi...
Vậy mà đã có người lĩnh ngộ cùng sử dụng đến, hơn nữa còn là một thiếu niên bộ dáng còn trẻ như vậy!
Điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi!
Một đao đánh bay Lâm Phục Thiên, Tô Tiểu Bạch cũng không có ngừng lại như vậy.
Thân hình hắn hóa thành một đạo bóng mờ, lấy thế mũi tên rời cung, lại lần nữa lướt thẳng tới Lâm Phục Thiên!
Hắn muốn được thế chém giết Lâm Phục Thiên!
Lâm Phục Thiên thấy thế, không khỏi sinh ra hoảng sợ trong lòng.
Chính diện đối cứng là phương thức chiến đấu bộc phát hắn am hiểu nhất, cũng là sở trường của hắn... Ở phương diện này hắn cũng bại bởi Tô Tiểu Bạch, tiếp đó hắn còn có thể dùng cái gì chống đỡ?
“Dừng tay đi!”
Lúc này, Thống Đốc Tiêu Long Vũ của căn cứ phi thân mà đến, ngăn cản trước mặt Tô Tiểu Bạch, thanh âm như chuông đồng: “Bây giờ nhân loại đang gặp nguy cơ, là giờ phút hung thú công thành, không phải là lúc các ngươi tự giết lẫn nhau, coi như các ngươi có bất luận ân oán gì, cũng để sau khi vượt qua nguy cơ lần này rồi giải quyết!”
Làm Thống Đốc căn cứ, cân nhắc của hắn tất nhiền là xuất phát từ đại cục.
Bây giờ hung thú triều còn chưa giải quyết, nhân loại liền tự giết lẫn nhau, tổn thất chiến lực... Hơn nữa tổn thất lại là một tồn tại lực chiến đấu khổng lồ như Võ Soái, cuối cùng bị ảnh hưởng sẽ chỉ là toàn bộ căn cứ số 18, toàn bộ nhân loại!
“Đợt hung thú triều này, chút nữa ta sẽ giải quyết, nhưng mà người này, bây giờ ta nhất định phải giết!”
Tô Tiểu Bạch quyết không buông tha.
Hắn vừa mới nói xong, thân hình trực tiếp biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lại, đã đi thẳng cách xa mấy chục mét, khó khăn lắm vượt qua Tiêu Long Vũ, đi đến trước mặt Lâm Phục Thiên.
“Chém!”
Tô Tiểu Bạch hướng về phía Lâm Phục Thiên, lại là chém ra một đao hung ác!
“Đáng chết!”
Lâm Phục Thiên biến sắc, từng bị giáo huấn một lần, hắn nơi nào còn dám đối kháng chính diện với Tô Tiểu Bạch?
Lúc này, thân hình hắn nhanh chóng bay lên trời, hướng về xa xa bay vút đi.
Đao khí ác liệt đem mặt đất cày ra một rãnh sâu dài trăm mét, không ít hung thú bị tác động đến, một phân thành hai, bỏ mạng tại chỗ.
Võ Soái có thể lăng không mà đi.
Cho dù thực lực của Tô Tiểu Bạch đã đạt đến cấp độ Võ Soái, nhưng vẫn không cách nào có thể phi hành.
Nhưng bởi vì hắn có tăng phúc thuộc tính không gian, tốc độ so với Võ Soái bay trên trời, không chậm chút nào!
Thế là đám võ giả nhìn thấy một màn cả đời đều khó mà quên được.
Một tên Võ Tướng sơ cấp, vậy mà ở dưới mặt đất truy sát một tên Võ Soái có thể bay trên trời!
Hơn nữa tốc độ lại nhanh như chớp giật, khiến cho Võ Soái không cách nào dám khinh thường, chỉ có thể điên cuồng kéo dài cự ly!
Chẳng qua không thể bay đi, cũng không đại biểu không cách nào lăng không.
Hai đầu gối Tô Tiểu Bạch gập xuống
Ầm!
Mặt đất nổ tung, cả người hắn giống như đạn pháo vọt lên trời.
Hắn không chút lưu tình, lại lần nữa chém ra một đạo đao khí to lớn!
Lâm Phục Thiên vội vàng né tránh, uất ức đến cực điểm.
“Đáng chết! Đáng chết! !”
Ngay trước mặt nhiều người như thế, bị một tên chỉ là Võ Tướng sơ cấp đuổi đến lên trời xuống đất... Đây quả thực là sỉ nhục lớn nhất cả đời hắn!
Thế nhưng vì mạng sống, dù biết rõ là sỉ nhục, hắn cũng chỉ có thể nuốt xuống.
“Phi hành cuối cùng khác biệt với trên mặt đất... Ở dưới mặt đất gặp phải hạn chế địa thế, một khi bị ngăn trở, cự ly liền sẽ kéo ra...”
“Xem ra không sử dụng một chút át chủ bài là không được!”
Ánh mắt Tô Tiểu Bạch trầm ngưng, trong ánh mắt chớp động sát ý bành trướng.
Cứ đuổi tiếp như thế, sẽ chỉ để Lâm Phục Thiên càng trốn càng xa.
“Vương huynh, Liễu huynh, Chu huynh, còn Thống Đốc đại nhân! Chẳng lẽ các ngươi cứ nhìn xem như vậy sao? !”
“Bây giờ là thời khắc tồn vong của nhân loại, làm sao có thể để hắn làm xằng làm bậy như vậy!”
Lâm Phục Thiên rốt cuộc kìm nén không được, phát ra tiếng gào thét kêu cứu.
Võ Soái là nhân vật đứng đầu.
Nhân vật đứng đầu liền có mặt mũi, ngông nghênh của nhân vật đứng đầu.
Lâm Phục Thiên cả đời không có cầu người, bây giờ lại không thể bởi vì tính mạng mà cầu cứu, có thể nghĩ hắn dâng lên dũng khí lớn cỡ nào!
Đồng thời cũng có thể biết rõ, tình cảnh hiện tại của hắn, đã là không có lựa chọn nào khác.
“Các hạ, tranh thủ thời gian dừng tay đi!”
“Bây giờ không phải là lúc ngươi quấy rối!”
Thống Đốc Tiêu Long Vũ của căn cứ lại chạy tới lần nữa, đưa ra thanh âm cảnh cáo.
Oanh!
Tô Tiểu Bạch không để ý lời nói của Tiêu Long Vũ chút nào, thân hình lại một lần nữa bạo lướt trên không.
30 mét.
20 mét.
15 mét.
“Vừa đủ!”
Khóe miệng Tô Tiểu Bạch khẽ nhếch, lộ ra một vòng mỉm cười tàn nhẫn.
Giữa lòng bàn tay phải của hắn, hiện ra một đạo Không Gian Nhận như vầng trăng khuyết.
“Dừng tay! ! Đừng! “
Tiêu Long Vũ phát hiện Không Gian Nhận trong tay Tô Tiểu Bạch, con ngươi hắn bỗng nhiên thít chặt, lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng phát ra tiếng hét to.
Nhưng âm thanh hắn lại nhanh, lại làm sao có thể so ra mà vượt động tác cực nhanh của Tô Tiểu Bạch?
Chỉ thấy Tô Tiểu Bạch khẽ lật tay một cái.
Không Gian Nhận biến mất trong tay.
Một giây sau, Lâm Phục Thiên cảm giác bầu trời bị bóng tối bao trùm trong nháy mắt, một cỗ nguy cơ tử vong trước nay chưa từng có bao phủ cả người hắn, một chữ chết to lớn hiện lên trước mặt hắn, khiến cho bên trong sống lưng của Lâm Phục Thiên toát ra một luồng hơi lạnh.
“Không —— “
“Oa!”
Không chờ hắn hô to lên, Không Gian Nhận như vầng trăng khuyết, liền trực tiếp rạch qua một đường trên cổ Lâm Phục Thiên.