Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên (Dịch)

Chương 48: Trần Hưng Lam

Trần Mạc Bạch bỗng nhiên hiểu được lý do Nghiêm Băng Tuyền nghỉ học. Sau khi tu vi đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, phòng tu luyện miễn phí do trường cung cấp không còn tác dụng gì lớn, còn kiến thức có thể từ từ bổ sung sau khi vào đại học.

Dù sao, trong Tiên Môn, cảnh giới mới là quan trọng nhất.

Nếu không phải trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, những đại biểu của các đạo viện, học cung sẽ ra đề thi về thuật đan, khí trận, để lựa chọn học sinh trúng tuyển, e rằng những thiên tài Luyện Khí hậu kỳ kia căn bản sẽ không đến trường.

“Chỉ là không biết năm nay trọng điểm sẽ thi khối nào?”

Đề thi tốt nghiệp trung học của mọi người đều giống nhau, nhưng điểm thi tốt nghiệp trung học chỉ là ngưỡng cửa để vào các học viện lớn.

Điểm thi đại học đạt yêu cầu, cảnh giới bản thân cũng đáp ứng mức tối thiểu, mới có thể lựa chọn điền nguyện vọng vào các đạo viện, học cung.

Sau đó còn có kỳ thi tuyển sinh riêng của các đạo viện, học cung, năm ngoái một nửa là thi trận pháp.

Trần Mạc Bạch cảm thấy năm nay khả năng cao sẽ thi thuật pháp, nhưng tuy hắn chọn khoa thuật, thành tích luôn ở mức trung bình, cho dù trúng tủ cũng không có tác dụng gì lớn.

“Haizz, vẫn là nghĩ cách đột phá đến Luyện Khí tầng bảy trước đã.”

Đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, cho dù thành tích thi tốt nghiệp trung học không lý tưởng, hắn cũng có thể vào được mấy vị trí cuối cùng của thập đại học cung. Cũng coi như là vẻ vang cho tổ tiên, có thể làm cho cha mẹ vui vẻ thật lâu.

Trở về phòng, Trần Mạc Bạch giả vờ như vừa thức giấc. Sau khi rửa mặt, hắn đang định chuẩn bị đến trường thì bất ngờ phát hiện cha mình đang làm bữa sáng trong bếp.

"A, cha được thuyên chuyển rồi sao? Con tưởng dạo này nhà máy bận lắm mà?"

Cha của Trần Mạc Bạch, Trần Hưng Lam, là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt ngay ngắn, vóc dáng cân đối. Tuy hai cha con không có nhiều thời gian bên nhau nhưng tình cảm lại vô cùng tốt đẹp.

"Dậy sớm thế. Bên cha sắp xong việc rồi, con lên gọi mẹ dậy đi."

Trần Hưng Lam vừa nói vừa tắt bếp, bưng nồi bánh bao nhân lòng đỏ trứng hấp lên bàn ăn.

"Tới đây tới đây, không cần gọi nữa."

Giọng nói của Đường Phán Thúy vang lên trước khi bóng dáng bà xuất hiện. Bà từ trên lầu đi xuống, tay xách một giỏ quần áo cần giặt.

"Con trai, dạo này tu luyện thế nào?"

Trên bàn ăn, ba người nhà họ Trần hiếm khi sum họp, cùng nhau thưởng thức bữa sáng trong không khí ấm áp.

Trần Hưng Lam thuận miệng hỏi về tình hình tu luyện của Trần Mạc Bạch. Hắn cũng không giấu diếm, thành thật báo cáo đã đột phá đến Luyện Khí tầng sáu.

"Ồ, chẳng phải con mới lên Luyện Khí tầng năm hồi nghỉ hè sao? Sao mới hơn một tháng đã đột phá rồi?"

Ban đầu, Trần Hưng Lam định mượn cớ hỏi han việc tu luyện của con trai để chia sẻ tin vui của mình, nào ngờ Trần Mạc Bạch lại mang đến tin tốt trước.

"Hình như là sau khi con đến ngôi miếu kia dâng hương hồi nghỉ hè, con bỗng cảm thấy thông suốt, hiểu biết về Ngũ Hành Công cũng sâu sắc hơn."

Trần Mạc Bạch nói nửa thật nửa giả. Vừa nói ra, hắn chợt nghĩ, có lẽ nên quay lại quê nhà vào dịp nghỉ đông.

"Nếu mai rùa là của ngôi miếu kia, biết đâu vị sư trụ trì và người phụ nữ tranh giành túi thơm với mẹ lại là cao nhân ẩn dật..."

Đường Phán Thúy đã hoàn toàn quên mất việc Trần Mạc Bạch từng phải nằm viện vì mai rùa, cũng quên luôn những lời mắng nhiếc ngôi miếu kia. Bà bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về những truyền thuyết về ngôi miếu mà bà nghe được từ thuở nhỏ.

Trần Hưng Lam không muốn nghe những chuyện này, ông khẽ ho một tiếng cắt ngang lời vợ, đồng thời, một luồng khí tức Luyện Khí tầng chín tỏa ra từ cơ thể ông.

"Cha, cha đột phá rồi!"

Trần Mạc Bạch mừng rỡ reo lên.

Tư chất của Trần Hưng Lam hơn con trai một chút, Hỏa linh căn cao nhất đạt 34 điểm. Tuy nhiên, ông thi trượt tốt nghiệp trung học, phải học lại một năm mới thi đậu vào Xích Hà học phủ địa phương.

Tiếc rằng một bước chậm, từng bước chậm, ông ở Xích Hà học phủ mười năm, miễn cưỡng đột phá đến Luyện Khí tầng bảy rồi buộc phải tham gia hành ngũ, mở hải vực.

Nhưng trong cái rủi có cái may, chính trong thời gian mở hải vực, ông gặp được Đường Phán Thúy. Hai người tâm đầu ý hợp, nên duyên vợ chồng.

Mười năm sau khi mở hải vực, Trần Hưng Lam đưa Đường Phán Thúy trở về Đan Hà thành. Năm sau, Trần Mạc Bạch chào đời.

Chính sự ra đời của con trai đã khiến tâm trạng Trần Hưng Lam phấn chấn, đột phá lên Luyện Khí tầng tám.

Và giờ đây, khi Trần Mạc Bạch mười tám tuổi, ông cũng đã đạt đến Luyện Khí tầng chín.

Kế tiếp, có thể bắt đầu chuẩn bị cho Trúc Cơ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất