Chương 67
Hai người sau khi rời khỏi Tiêu phủ, đi về phía trung tâm thành, tối nay, đêm nay những ngôi nhà xung quanh đều được treo đèn lồng đỏ, hai bên đường phố, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Khắp nơi trong thành, thỉnh thoảng có pháo hoa phóng lên tận trời, vô cùng lộng lẫy.
Tết Nguyên Tiêu Này là các chủ Tiên Bảo Các năm đó sáng lập, một mực kéo dài đến nay!
Trên đường, hai người chậm rãi đi.
Nạp Lan Già nhìn bốn phía, cười nói: "Ta thích loại khí tức nhân gian này!"
Diệp Quan gật đầu: "Ta cũng ưa thích!"
Nạp Lan Già nói khẽ: "Nghe nói, người càng mạnh, bọn họ liền càng cô độc, ta không hy vọng con đường võ đạo của ta là một con đường cô độc!"
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Già: "Con đường võ đạo, xác thực hết sức cô độc, Tiểu Già, ngươi nguyện ý đi cùng ta chứ?"
Nạp Lan Già quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan mỉm cười: "Ta hi vọng chúng ta có thể cùng đi, nếu như chúng ta có thể một mực vô địch, vậy liền vô địch đến Vĩnh Hằng, nếu như không thể, vậy liền cùng nhau tọa hóa, hẹn nhau kiếp sau, có được hay không?"
Hẹn nhau kiếp sau!
Nạp Lan Già hơi hơi thất thần, một lát sau, nàng cười khẽ: "Ngươi yêu ta à?"
Diệp Quan hỏi lại: "Ngươi yêu ta à?"
Nạp Lan Già lắc đầu: "Ta không biết!"
Nói xong, nàng dừng một chút, lại nói: "Ta chưa từng yêu bao giờ nên ta không biết tình yêu là gì, chẳng qua, ta cảm thấy ở cùng với ngươi rất vui vẻ, đây có phải là tình yêu không?"
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Ta cũng chưa từng yêu, chẳng qua, cảm giác của ta giống như ngươi, ở cùng với ngươi, ta cũng rất vui vẻ."
Nạp Lan Già hơi hơi nhấc khóe miệng lên!
Diệp Quan cười nói: "Có lẽ chúng ta đều yêu, cũng có thể không yêu, đừng quan tâm chi! Ngược lại, vui vẻ là được rồi!"
Nạp Lan Già gật đầu: "Đồng ý!"
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, một vị nam tử áo trắng đột nhiên đi đến trước mặt Nạp Lan Già.
Nam tử áo trắng hơi hơi thi lễ, cười nói: "Vị cô nương này, tại hạ là Vương Nguyên Vương gia, vừa gặp cô nương, liền cảm giác cô nương tựa như tiên nhân rơi thế gian, trong lòng tỏa ra tỉnh cảm ái mộ, không biết cô nương…"
Nạp Lan Già đột nhiên chủ động kéo tay Diệp Quan, nàng nhìn thẳng Vương Vân: "Ngươi không nhìn ra chúng ta là một đôi sao? Con mắt mọc trên mông sao?"
Nghe Nạp Lan Già nói, biểu lộ của Vương Vân cứng đờ.
Vương gia!
Đây chính là một trong hai đại gia tộc thượng giới!
Hơn nữa, y còn là thế tử!
Những năm gần đây, nữ nhân y muốn theo đuổi, không có một ai có thể cự tuyệt được y!
Vì sao?
Có tiền!
Có quyền!
Có thực lực!
Tối nay là tết Nguyên Tiêu, y chính là chuyên môn đi tìm con mồi. Mà ngay mới vừa rồi, y nhìn thấy Nạp Lan Già.
Vừa nhìn thấy, y liền cười!
Nữ tử đẹp như thế, thật sự là thượng thiên ban ân đối với Vương Nguyên y.
Mà vào giờ khắc này, nữ tử trước mắt này cự tuyệt y!
Chẳng qua, chuyện này khiến cho y có hứng thú hơn!
Đối với nam nhân mà nói, có cảm giác chinh phục nữ nhân, mới có thể càng có niềm vui thú.
Bị Nạp Lan Già cự tuyệt, Vương Nguyên cũng không tức giận, y mỉm cười: "Vị cô nương này, tại hạ không có ý gì khác, chính là muốn nhận thức một chút với cô nương, ta…"
Diệp Quan đột nhiên cười nói: "Nàng không muốn quen biết ngươi!"
Vương Nguyên quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, cười nói: "Vị công tử này xưng hô như thế nào?"
Làm con em thế gia, y đương nhiên sẽ không ngốc nghếch liền đi kết thù với người khác!
Bởi vì, một khi trêu chọc phải người không nên trêu chọc, không chỉ bản thân y chịu tội, còn có thể mang đến tai hoạ cho Vương gia.
Mặc dù khả năng này cực nhỏ!
Nhưng y vẫn là hết sức cẩn thận!
Nếu là con cháu đại tộc, vậy liền hóa thù thành bạn, nếu không phải, vậy liền đâm đao sau lưng!
Diệp Quan nhìn Vương Nguyên, cười nói: "Ngươi đoán xem!"
Nghe vậy, Vương Nguyên híp hai mắt lại, nhưng nụ cười vẫn như cũ.
Diệp Quan nhìn chằm chằm Vương Nguyên: "Chúng ta không hy vọng lại bị quấy rầy!"
Nói xong, hắn lôi kéo Nạp Lan Già đi về nơi xa.
Vương Nguyên đột nhiên cười nói: "Thú vị, thật thú vị, hắn vậy mà uy hiếp ta! Người đâu, trong vòng nửa canh giờ, ta muốn biết hết thảy tin tức của người này."
Phía sau y, một lão giả lặng yên thối lui.
Ttrong mắt Vương Nguyên lóe lên một vệt hàn mang!
Nơi xa, Diệp Quan cùng với Nạp Lan Già cứ như vậy nắm tay đi về nơi xa!
Nạp Lan Già không có buông ra!
Diệp Quan tự nhiên cũng sẽ không buông ra!
Rất tự nhiên!
Nạp Lan Già đột nhiên nói: "Ta cảm nhận được sát ý của ngươi!"
Diệp Quan khẽ gật đầu: "Nếu như là ta, vào lúc nhìn thấy bên người một nữ tử có một vị nam tử đi theo, ta sẽ không chủ động đi bắt chuyện, bởi vì như vậy là không tôn trọng nữ tử kia, cũng không tôn trọng vị nam tử kia. Mà y lại làm như vậy!"
Nạp Lan Già quay đầu nhìn về phía Diệp Quan: "Ngươi sẽ chủ động bắt chuyện với nữ tử sao?"
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hẳn là sẽ không!"
Nạp Lan Già nổi lên hứng thú: "Vì sao?"
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Nỗ lực mạnh lên, kiếm nhiều tiền, tự sẽ có nữ tử tới bắt chuyện với ngươi!"
Nạp Lan Già ngây cả người, sau đó nói: "Nói có lý!"
Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Diệp Quan đột nhiên nói: "Ta cảm thấy, y sẽ không từ bỏ ý đồ!"
Nạp Lan Già cười nói: "Ta cũng cảm thấy thế!"
Diệp Quan nhìn về phía Nạp Lan Già: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
Nạp Lan Già trừng to mắt: "Ta muốn đi ra ngoài thành dạo chơi, đi cùng với ta nhé?"
Diệp Quan cười nói: "Dĩ nhiên!"
Nói xong, hai người đi ra ngoài thành.
Mà tay của hai người vẫn luôn nắm!
Giống như hai người đều đã quên chuyện vừa rồi!