Ta Có Nhất Kiếm

Chương 92

Chương 92
Diệp Quan chậm rãi đi đến trước mặt nam tử yêu thú kia, nam tử yêu thú mặt lộ vẻ hoảng sợ, đang muốn nói chuyện, Diệp Quan đột nhiên nói: "Là Huyền Thiên Tông bảo ngươi tới giết ta cùng với Tiểu Già sao?"
Nam tử yêu thú nhìn chằm chằm Diệp Quan: "Ngươi làm sao lại biết!"
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Chúng ta đến thượng giới, liền có thù với bọn hắn, trừ bọn hắn, còn có thể là ai?"
Nam tử yêu thú trầm giọng nói: "Ta có rất nhiều bảo vật, nếu như ngươi không giết ta, những bảo vật kia đều sẽ là của ngươi!"
Diệp Quan đột nhiên vung đao cắt đứt cổ họngcủa nam tử yêu thú.
Xùy! Một vòi máu tươi bắn tung tóe mà ra.
Nam tử yêu thú trợn hai mắt lên, khí tuyệt bỏ mình.
Diệp Quan cầm túi trữ vật của nam tử yêu thú, sau đó nói: "Giết ngươi, bảo vật của ngươi cũng là của ta!"
Nam tử yêu thú: "…"
Diệp Quan nhìn thoáng qua túi trữ vật, lập tức sửng sốt.
Trong túi trữ vật, có hai viên bội đan Thiên giai, sáu vạn miếng Kim Tinh, ngoài ra, còn có một số nội đan yêu thú cấp thấp!
Diệp Quan lập tức có chút kinh hỉ!
Hai viên nội đan Thiên giai, ít nhất có thể bán hai mươi vạn miếng, tăng thêm sáu vạn miếng Kim Tinh còn có một số nội đan yêu thú cấp thấp, thu hoạch lần này không sai biệt lắm có thể có ba mươi vạn miếng Kim Tinh!
Ba mươi vạn miếng đấy!
Giết người đoạt bảo kiếm tiền quá nhanh!
Trong lòng Diệp Quan vội vàng nói: "Tháp Gia, Điếu Ngư Chấp Pháp gì đó mà ngươi nói với ta trước đây, có thể nói chi tiết cho ta biết được không?"
Tháp nhỏ: "…"
Lúc này, Nạp Lan Già đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quan, nàng lấy ra một chiếc khăn tay, sau đó nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Diệp Quan.
Diệp Quan sửng sốt.
Vào giờ phút này hắn cùng với Nạp Lan Già cách rất gần, hắn ngửi thấy rõ ràng mùi thơm cơ thể trên người Nạp Lan Già.
Nhìn Nạp Lan Già đẹp tuyệt mỹ trước mắt, Diệp Quan đột nhiên có chút thất thần.
Nạp Lan Già nói khẽ: "Lần sau ngươi không cần phải tức giận bởi lời nói của loại người này, ta không quan tâm!"
Diệp Quan lắc đầu: "Vũ nhục ta, ta mặc kệ, vũ nhục ngươi, ta sẽ không nhịn!"
Nạp Lan Già cười nói: "Nếu như gặp được kẻ đánh không lại, làm sao bây giờ?"
Diệp Quan sau khi yên lặng một lát, nói: "Đánh không lại vậy liền bị đánh, thế nhưng, ai dám vũ nhục ngươi, coi như đánh không lại, ta cũng muốn đánh."
Nạp Lan Già nói khẽ: "Nhẫn nhất thời, gió êm sóng lặng, lui một bước, trời cao biển rộng…"
Diệp Quan lắc đầu: "Nếu như người mình thích bị người vũ nhục ở trước mặt mà còn muốn nhẫn, vậy ta còn tu luyện làm cái gì? Ta tu kiếm, không phải là để nhẫn làm kiếm rùa!"
Nạp Lan Già nhìn Diệp Quan: "Người ưa thích…ngươi thích ta?"
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Không được sao?"
Nạp Lan Già ngây cả người, sau đó lắc đầu cười một tiếng: "Câu trả lời này của ngươi, ta không biết trả lời như thế nào!"
Nói xong, nàng lại cầm tay của Diệp Quan, sau đó nhẹ nhàng lau sạch máu tươi trên tay hắn.
Diệp Quan đột nhiên hỏi: "Đây là lần thứ nhất ngươi lau máu cho nam nhân sao?"
Nạp Lan Già nói: "Lần thứ hai!"
Diệp Quan sửng sốt.
Nạp Lan Già nhìn thoáng qua Diệp Quan: "Lần đầu tiên là cho cha ta, ông ấy năm đó từng bị người đánh, ta lau máu cho ông ấy, không được sao?"
Diệp Quan nhếch miệng cười một tiếng: "Nên như vậy! Nên như vậy!"
Nạp Lan Già lắc đầu cười một tiếng: "Đồ ngốc!"
Diệp Quan cười cười, sau đó vội vàng lấy ra một nửa chiến lợi phẩm từ trong túi trữ vật đặt vào trong tay Nạp Lan Già.
Nạp Lan Già nhìn về phía Diệp Quan: "Ngươi giữ lại dùng đi!"
Nàng nhìn ra được, Diệp Quan là một kẻ cuồng tu luyện, rất cần tài nguyên tu luyện.
Diệp Quan lại lắc đầu: "Thể chất của ngươi đặc thù, hết sức cần tài nguyên tu luyện."
Nạp Lan Già còn muốn nói điều gì, Diệp Quan lại bỏ vào trong tay Nạp Lan Già: "Một người một nửa, chớ có nhiều lời!"
Nạp Lan Già cười nói: "Được!"
Nói xong, nàng thu hồi túi trữ vật.
Mà đúng lúc này, đại địa nơi xa đột nhiên rung động, giống như địa chấn!
Diệp Quan cùng với Nạp Lan Già sửng sốt.
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi xa, một con yêu thú cao vài chục trượng đang hùng hục lao về phía bên này!
Uy áp mạnh mẽ, cho dù cách xa nhau vài dặm, hai người cũng có thể cảm nhận được rõ ràng!
Nạp Lan Già trầm giọng nói: "E rằng là nửa bước yêu thú Tiên giai!"
Diệp Quan trầm giọng nói: "Chạy!"
Nạp Lan Già gật đầu.
Hai người liền muốn chạy, mà lúc này, Nạp Lan Già đột nhiên chỉ về nơi xa: "Ngươi nhìn kìa!"
Diệp Quan nhìn lại, ở phía trước yêu thú kia, một người đang phi nước đại!
Đó không phải là ai khác, chính là Tiêu Thương!
Tiêu Thương vào giờ phút này cũng nhìn thấy Diệp Quan cùng với Nạp Lan Già, vào lúc thấy hai người, y lập tức mừng rỡ như điên, điên cuồng hô to: "Diệp huynh, cứu mạng! Cứu mạng! Mẹ nó…nhanh cứu ta!"
Diệp Quan lại là lôi kéo Nạp Lan Già xoay người chạy!
Nhìn thấy một màn này, Tiêu Thương sửng sốt, sau một khắc, y run giọng nói: "Diệp huynh…huynh đệ tốt của ta! Huynh đệ tốt! Ta là đệ đệ của ngươi!"
Chạy!
Không thể không chạy!
Một đầu nửa bước yêu thú Tiên giai, tăng thêm sau lưng còn có một đám yêu thú, ai có thể chịu được?
Ba người vào giờ phút này đều sẽ tăng tốc độ của chính mình lên tới cực hạn!
Cũng may tốc độ của con yêu thú kia không phải đặc biệt nhanh!
Rất nhanh, ba người cách cờ xí kia càng ngày càng gần!
Nhưng mà, bầy yêu thú kia lại cũng không có ý tứ dừng lại!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Diệp Quan trầm xuống.
Tiêu Thương đến cùng đã làm gì, vậy mà khiến cho con yêu thú này liều mạng truy đuổi?
Chỉ chốc lát, ba người Diệp Quan chạy tới trước một chỗ bệ đá, trên bệ đá, chính là cờ xí của Quan Huyền học viện!
Mà ở trước bệ đá, có năm người!
Ba người Thanh Châu đều có mặt.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất