Chương 1: Trùng Sinh Tỉnh Lại
"Lộc cộc..."
Tiếng bụng sôi ùng ục đánh thức Lục Thanh khỏi giấc ngủ vào sáng sớm.
Cảm nhận cơn đói cồn cào, hắn xoa bụng, thở dài.
"Có kêu nữa cũng vô ích, ta biết kiếm đâu ra cái ăn đây?"
Lục Thanh nhìn quanh căn phòng tuềnh toàng, gọi là nhà, mà chỉ có bốn bức tường xiêu vẹo, không khỏi bật cười chua xót.
Người khác xuyên không thì sung sướng, còn hắn thì đến cơm cũng chẳng có mà ăn, thật đúng là xui xẻo.
Hắn đã nằm liệt giường hai ngày nay rồi.
Hai ngày trước, Lục Thanh mở mắt tỉnh dậy, thấy mình đang ở một nơi xa lạ.
Y phục rách nát, thân thể gầy gò, thậm chí biến thành một thiếu niên mười mấy tuổi.
Sau khi dần dần tiếp nhận ký ức, Lục Thanh mới hiểu rõ tình cảnh của mình.
Hắn đã xuyên không.
Hắn nhập vào thân xác một thiếu niên vừa mới mất cả cha lẫn mẹ, bản thân cũng vì suy nhược và quá đau buồn sau khi lo liệu hậu sự cho song thân, mà không qua khỏi một đêm lạnh lẽo.
Có lẽ, đối với nguyên chủ mà nói, đây cũng là một sự giải thoát.
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Lục Thanh sau khi tiếp nhận ký ức.
Một thiếu niên mười mấy tuổi, muốn sinh tồn trong chốn loạn thế này, thật quá khó khăn.
Chết đi, chưa hẳn đã là điều xấu.
Chỉ là...
"Ca ca, huynh tỉnh rồi!"
Lục Thanh đang trầm ngâm suy nghĩ thì bị một tiếng gọi đầy ngạc nhiên cắt ngang.
Hắn quay đầu lại, thấy một bé gái chừng năm sáu tuổi, tay bưng một thứ gì đó màu xám, đang đứng ở cửa, nhìn hắn với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Tiểu nữ hài chạy đến trước mặt Lục Thanh: "Ca ca, huynh hết bệnh rồi sao?"
"Ừ, ca ca khỏe rồi, Tiểu Nghiên đừng lo lắng nữa." Lục Thanh mỉm cười nói.
"Thật tốt quá, ca ca đã khỏe lại rồi."
Nghe Lục Thanh nói không sao, mắt tiểu nữ hài liền đỏ lên, nước mắt lã chã rơi:
"Mấy hôm nay mặt huynh đỏ bừng, nóng ran, cứ kêu lạnh suốt, muội không biết làm sao, gọi thế nào huynh cũng không trả lời, muội cứ sợ huynh sẽ giống cha mẹ, bỏ muội mà đi mất!"
Nhìn tiểu muội khóc thút thít, Lục Thanh không khỏi đau lòng.
Hai ngày qua hắn mải mê dung hợp ký ức, cứ như người hôn mê, tuy mơ hồ cảm nhận được mọi thứ xung quanh, nhưng ý thức lại không thể hoàn toàn tỉnh táo.
Ngoài vài lần tỉnh lại ngắn ngủi giữa chừng, hắn lại nhanh chóng chìm vào hôn mê.
Trong lúc mơ màng, hắn có nghe thấy tiếng tiểu muội khóc, nhưng không thể đáp lại.
Lục Thanh đưa tay vuốt mái tóc khô xơ của tiểu muội: "Ca ca không tốt, ca ca hứa với muội, sau này sẽ không để mình bị bệnh khiến muội lo lắng nữa, được không?"
"Vâng ạ." Tiểu Nghiên nín khóc mỉm cười, đưa tay nhỏ ra, "Vậy chúng ta ngoéo tay đi."
Lục Thanh đưa ngón út ra, ngoéo tay với Tiểu Nghiên.
"Ngoéo tay ngoéo tay, trăm năm cũng không được đổi thay, ai thay đổi người đó là cún con!"
Ngoéo tay xong, Tiểu Nghiên lập tức vui vẻ trở lại.
Trong suy nghĩ ngây thơ của nàng, nếu đã ngoéo tay, mọi chuyện sẽ không thay đổi, sau này ca ca sẽ không bao giờ bị bệnh nữa.
"Tiểu Nghiên, muội đang cầm gì thế?"
Lúc này Lục Thanh mới chú ý đến thứ mà tiểu muội đang cầm trong tay.
"Là màn thầu đó, ca ca không nhận ra sao?" Tiểu Nghiên hai tay nâng vật màu xám lên, đưa đến trước mặt Lục Thanh, vui vẻ nói, "Đây là Trương gia gia ở cạnh nhà cho muội, Tiểu Nghiên không nỡ ăn một mình, định mang về chia cho ca ca, không ngờ vừa về đã thấy ca ca khỏe lại rồi."
"Màn thầu?"
Lục Thanh nhìn vật tròn tròn màu xám xịt, thật khác xa với màn thầu trong ấn tượng của hắn.
Nhưng nghĩ đến mình đang ở một thế giới khác, hắn lại thấy bình thường.
Ngay cả thế giới cũng khác biệt, màn thầu có biến dạng cũng chẳng có gì lạ.
Đang suy nghĩ, ánh mắt Lục Thanh dừng lại trên chiếc bánh màu xám vài giây, đột nhiên, một dòng chữ hiện lên.
[Màn thầu hoa màu: làm từ cám, bột mì và rau dại, dinh dưỡng hạn chế.]
Cùng lúc ấy, màn thầu kia bỗng tỏa ra một tầng ánh sáng xám nhạt.
Chuyện gì đây?
Lục Thanh sững sờ, hắn nheo mắt nhìn, thấy dòng chữ vẫn hiện trên chiếc bánh màu xám, không hề biến mất.
Xem ra không phải ảo giác...
Chưa kịp suy nghĩ thêm, Tiểu Nghiên đã bưng chiếc màn thầu xám xịt, đưa đến bên miệng hắn.
"Ca ca ăn đi, huynh mới khỏi bệnh, Trương gia gia có nói, người bị bệnh sau khi khỏi cần phải ăn gì đó bồi bổ."
Ngửi thấy mùi lương thực thoang thoảng từ chiếc bánh, Lục Thanh vốn đã đói lả, cơn đói lại càng cồn cào hơn.
Hắn không khách sáo, nhận lấy rồi bẻ làm đôi, đưa lại cho Tiểu Nghiên một nửa.
"Ừ, Tiểu Nghiên cũng ăn cùng ca ca nhé."
Hắn không quên lời tiểu muội vừa nói, chiếc bánh này là người khác cho, nàng muốn mang về chia sẻ cùng hắn.
Nào ngờ tiểu muội lại lắc đầu, nhét nửa chiếc bánh vào tay Lục Thanh: "Ca ca ăn đi, Tiểu Nghiên không đói, huynh mới khỏi bệnh, ăn nhiều một chút mới mau khỏe lại."
Tuy nói vậy, Lục Thanh vẫn thấy rõ, khi đưa bánh lại cho hắn, tiểu muội đã vô thức nuốt nước miếng.
Nhìn mái tóc khô xơ trên đầu tiểu muội, lòng hắn dâng lên một nỗi xót xa, lại đưa nửa chiếc bánh về tay nàng.
"Ca ca mới khỏi bệnh, không thể ăn nhiều trong một lần được, không thì bụng sẽ khó chịu, vậy nên nửa này Tiểu Nghiên ăn đi nhé."
"Thật vậy sao?" Tiểu muội bưng nửa chiếc bánh, nghiêng đầu hỏi, "Nhưng mà hình như không giống với lời Trương gia gia nói."
"Người mới ốm dậy không được ăn uống quá độ, không tin muội cứ hỏi Trương gia gia xem có đúng vậy không." Lục Thanh nói.
"Vâng ạ." Tiểu muội gật đầu, cái hiểu cái không.
Nàng đâu biết rằng, chỉ là một chiếc màn thầu làm từ hoa màu, làm sao có thể so sánh với việc ăn uống quá độ.
Lục Thanh nhân cơ hội tiếp tục dỗ dành: "Nếu ca ca ăn không hết, Tiểu Nghiên cùng ăn với ca ca nhé, không thì màn thầu nguội sẽ không ngon nữa."
"Vâng ạ!" Tiểu Nghiên gật đầu lia lịa, "Nếu ca ca ăn không hết, Tiểu Nghiên sẽ giúp ca ca ăn."
Hai huynh muội cứ thế, mỗi người cầm một nửa chiếc bánh, vui vẻ ăn.
Chẳng mấy chốc, Lục Thanh đã ăn xong phần của mình, cái bụng trống rỗng cuối cùng cũng được lấp đầy đôi chút, một tia ấm áp lan tỏa từ bụng, khiến tinh thần hắn phấn chấn hơn.
Nói thật, màn thầu này chẳng ngon lành gì, nhưng được cái chắc bụng, kích cỡ cũng không nhỏ.
Cho nên dù chỉ có nửa chiếc, cũng đủ khiến cơn đói của Lục Thanh dịu đi, không còn choáng váng đầu óc, tay chân bủn rủn như vừa nãy.
Thấy Tiểu Nghiên vẫn đang cố gắng gặm màn thầu, Lục Thanh không làm phiền muội, bắt đầu tập trung vào một việc khác.
Hắn nhớ đến dòng chữ hiện lên trên chiếc bánh lúc nãy.
Nghĩ ngợi một chút, Lục Thanh đứng dậy, đi đến trước bàn, cầm lấy một chiếc bát sứt mẻ.
Đưa lên trước mắt, lặng lẽ quan sát.
Sau vài giây, hắn thấy bát tỏa ra một tầng ánh sáng xám nhạt, hiện lên một dòng chữ.
[Bát sành cũ nát: một chiếc bát sành sứt mẻ, trông có vẻ không được sạch sẽ.]
Quả nhiên là vậy, Lục Thanh mỉm cười.