Chương 35: Dò Xét Lẫn Nhau
“Tiểu lang quân (*), ngươi nói sư phụ của ngươi là Trần lão đại phu?”
Khuôn mặt Mã quản sự không còn nụ cười như trước, trở nên nghiêm túc hơn.
“Cũng như mọi người trong thôn, ta đều gọi lão nhân gia như vậy.”
Vẻ căng thẳng trên mặt Lục Thanh giảm bớt, hắn đáp.
(*) Tiểu lang quân: dùng để chỉ người chồng trẻ hoặc chỉ những người trai trẻ nói chung.
“Đúng vậy, Mã quản sự, tiểu huynh đệ này của ta mỗi ngày đều đến chỗ Trần lão đại phu đọc sách học tập.”
Lúc này, Vương Đại An cũng tìm cơ hội nói.
Mã quản sự nhìn kỹ Lục Thanh và Vương Đại An, rồi đột nhiên mỉm cười.
“Hóa ra là cao đồ của Trần lão đại phu, thật là ta thất kính.”
Mã quản sự trịnh trọng hành lễ với Lục Thanh, khiến hắn giật mình lùi lại hai bước.
Hắn vội vàng xua tay: “Ta không dám nhận là cao đồ, hiện tại ta chỉ mới học được chút ít kiến thức về thảo dược, còn chưa biết xem bệnh.”
Thấy Lục Thanh thành thật như vậy, Mã quản sự không khỏi mỉm cười.
“Dù sao vừa rồi ta đã thất lễ với tiểu lang quân, vậy để ta trả tiền thịt cho ngươi nhé.”
“Sao có thể được.” Lục Thanh liên tục lắc đầu, “Vô công bất thụ lộc, sư phụ có dạy, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.”
“Nhưng ta thật sự đã thất lễ với tiểu lang quân, coi như số thịt này là ta bồi tội được không?”
Nhưng dù Mã quản sự nói thế nào, Lục Thanh vẫn lắc đầu, kiên quyết không nhận.
Vương Đại An đứng bên cạnh, mắt tròn xoe.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Mã quản sự khách sáo với ai đó như vậy.
Mà người đó lại là tiểu huynh đệ Lục Thanh của hắn.
Thấy Lục Thanh cứ từ chối, Vương Đại An sốt ruột trong lòng.
Mấy cân thịt chứ có gì đâu, người ta cho không cũng không lấy, A Thanh đang nghĩ gì vậy.
Nhưng dù sốt ruột, Vương Đại An cũng không dám tự ý nhận thay Lục Thanh.
Hắn biết Lục Thanh biết chữ, lại được lão đại phu dạy dỗ, hiểu biết chắc chắn hơn hắn nhiều.
Nếu Lục Thanh không muốn nhận, chắc chắn có lý do của hắn.
Thấy Lục Thanh không chịu nhận, Mã quản sự chợt nảy ra ý, cười nói:
“Tiểu lang quân thật là nhân hậu, xứng đáng là cao đồ của Trần lão đại phu, vậy để ta giúp ngươi đổi bạc ra được không?”
Người bán thịt nghe vậy, vội nói: “Đúng đó tiểu lang quân, ở đây chắc chỉ có Mã quản sự mới có thể đổi bạc cho ngươi.”
Lục Thanh nghe vậy, do dự một chút rồi gật đầu: “Vậy làm phiền Mã quản sự.”
Nói rồi lấy bạc ra, Mã quản sự nhận lấy, thấy là bạc bông tuyết loại tốt nhất, lại càng tin lời Lục Thanh.
Thiếu niên ở nông thôn bình thường không có cách nào có được bạc tốt như vậy.
Hắn ước lượng một chút rồi nói: “Bạc này khoảng sáu tiền, đổi ra tiền đồng là khoảng sáu trăm đồng.”
Mã quản sự lấy ra một túi từ trong người, lấy ra hai xâu tiền đồng, rồi đưa túi cho Lục Thanh.
“Số tiền đồng trong này đủ để đổi số bạc của ngươi, ngươi kiểm lại xem.”
Lục Thanh nhận túi tiền, không khách khí mà đếm ngay.
Vương Đại An muốn giúp, nhưng hắn biết mình không biết đếm, giúp cũng chỉ thêm phiền, nên chỉ biết đứng lo lắng.
Lục Thanh lấy tiền ra đếm rất nhanh.
Mã quản sự thấy vậy, mắt nheo lại.
Người ở vùng quê hiếm khi biết chữ, có thể đếm đến một trăm đã là giỏi lắm rồi.
Nhìn tốc độ đếm tiền của Lục Thanh, rõ ràng việc này không hề khó với hắn.
Hắn càng tin Lục Thanh đúng là đệ tử của lão đại phu kia.
Rất nhanh, Lục Thanh đã đếm xong tiền.
Hắn ngẩng đầu lên: “Hình như thừa rồi.”
Trong túi có tất cả sáu trăm năm mươi đồng, theo tỷ lệ một lượng bạc đổi một ngàn đồng tiền, thì thừa ra năm mươi đồng.
“Không nhiều đâu, bạc của ngươi chất lượng tốt, thêm năm mươi đồng là phải rồi.” Mã quản sự cười nói.
Lục Thanh suy nghĩ một chút, không từ chối nữa.
Hắn biết Mã quản sự đang cố lấy lòng hắn.
Nhưng hắn đã từ chối nhiều lần, không thể không cho người ta chút mặt mũi.
Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để hắn tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài.
“Tiền đã đổi xong, tiểu lang quân cứ yên tâm mua đồ, à, còn chưa biết tên tiểu lang quân là gì?” Mã quản sự nhân cơ hội hỏi.
“Ta tên Lục Thanh.” Lục Thanh đáp, rồi chỉ Vương Đại An bên cạnh, “Đây là Đại An ca, cùng làng với ta.”
“Mã quản sự, ta là Vương Đại An.” Vương Đại An hơi nịnh bợ.
“Vương Đại An, được.”
Mã quản sự tất nhiên nhận ra Vương Đại An chỉ là một thanh niên nông thôn bình thường.
Nhưng hắn vẫn lịch sự gật đầu.
Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Vương Đại An phấn khích, mặt đỏ bừng.
“Lục Thanh, vậy ta chúc ngươi mua sắm vui vẻ, ta còn có việc, xin phép đi trước.”
Mã quản sự là người biết điều, không nhân cơ hội này để tiếp cận Lục Thanh, mà chọn giữ khoảng cách.
Lục Thanh tất nhiên vui mừng vì điều đó.
Hắn tuy cũng muốn kết giao với Mã quản sự, nhưng không phải bây giờ.
Bởi vì hiện tại, thực lực của họ vẫn chưa tương xứng.
Hôm nay hắn được đối phương coi trọng chỉ vì thân phận “đệ tử của Trần lão đại phu” mà thôi.
Sau khi Mã quản sự rời đi, Lục Thanh lại đến quầy thịt.
“Ông chủ, giờ ta có thể mua thịt chưa?”
“Tất nhiên rồi.” Người bán thịt tươi cười hớn hở, “Thì ra tiểu lang quân là đệ tử của Trần lão đại phu, thảo nào trông sáng sủa thế!”
Lục Thanh nhìn xuống bộ quần áo vá víu của mình, im lặng.
Thế này mà gọi là sáng sủa sao?
“Sao, ông chủ cũng biết Trần đại phu à?” Vương Đại An tò mò hỏi.
“Tiểu ca nói gì vậy, cả vùng này ai mà chẳng biết Trần đại phu, vợ ta năm ngoái bị nhiễm phong hàn sau khi sinh, suýt nữa mất mạng, chính là nhờ lão đại phu chữa khỏi, ông ấy nổi tiếng là thần y trong vùng đấy!”
“Nếu vậy, ông chủ có thể giảm giá cho chúng ta một chút không?” Vương Đại An nhân cơ hội nói.
“Giảm, tất nhiên rồi!”
Cuối cùng, người bán thịt cũng bớt cho Lục Thanh ba đồng.
Mua thịt xong, Lục Thanh và Vương Đại An tiếp tục dạo chợ.
Chẳng mấy chốc, họ đã mua được một đống đồ.
Chủ yếu là lương thực và một số vật dụng hàng ngày.
Trong đó lương thực là mua nhiều nhất.
Ngoài ra, Lục Thanh còn mua một ít hạt giống và kim khâu.
Mua hạt giống để trồng thêm rau trong vườn.
Không thể cứ đi đào rau dại mãi được.
Còn kim khâu là vì chiếc lưỡi câu làm từ cây kim lớn trong nhà đã có phần quá tải.
Hắn muốn làm thêm vài chiếc để dự phòng.
Lục Thanh cũng thấy có bán cá ở chợ, hỏi giá thì thấy còn rẻ hơn cả thịt heo.
Cũng phải thôi, với người nghèo ở thời này, mỡ rất quan trọng, nên ngay cả thịt heo thì mỡ cũng đắt hơn nạc.
Cá chẳng có chút mỡ nào, ăn cũng không no.
Chỉ có giới quý tộc giàu có mới sẵn sàng bỏ nhiều tiền mua cá để ăn cho ngon miệng.
Với dân thường, nếu có lựa chọn, họ thà ăn thịt heo còn hơn.
Sau khi mua những thứ này, sáu trăm năm mươi đồng của Lục Thanh đã hết hơn phân nửa.
Hắn mua thêm hai chiếc gùi tre lớn, rồi cùng Vương Đại An chia nhau gùi và xách đồ đạc.
Sau đó hai người bước những bước chân nặng trĩu, rời chợ phiên, trở về làng.