Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 109: Dưới bầu trời này ai dám giết?

Chương 109: Dưới bầu trời này ai dám giết?

truyendichgiare.com

* * *

Nhìn thấy Bành Lân Hỏa không kiêng nể gì như thế, Dịch Tiểu Phong tức giận a.
Sau khi kết thúc giai đoạn hai tiết mục, hắn liền xem lại ghi chép phát sóng trực tiếp của mình, xem nhiều lần đoạn hắn thi triển ra Thiên hạ kiếm Văn đạo, nhưng vẫn không có hiểu a.
Căn bản là hắn không biết Thiên hạ kiếm.
Hiện tại trước mắt bao người, hắn hơi khó xuống đài.
“Như thế nào? Ngươi biết không? Vậy các nàng chính là vì ngươi mà chết.”
Bành Lân Hỏa khinh miệt nói, vừa dứt lời, hắn đột nhiên dậm chân.
Hoắc ——
Từng đường lửa lấy hai chân hắn làm trung tâm, bắt đầu lan tràn hướng bốn phương tám hướng, tốc độ cực nhanh.
Không đến thời gian ba hơi thở, toàn bộ phế tích đều biến thành biển lửa.
Mọi người bị dọa.
Dịch Tiểu Phong cũng bị dọa sợ, nhưng hắn cố giả trang trấn định, phi thường tự nhiên tránh đi ngọn lửa.
Nói là biển lửa, thật ra là vô số ngọn lửa đan xen hình thành lưới lửa, tuy không đủ để bao phủ người, lại có thể làm Dịch Tiểu Phong cảm nhận được sự bỏng cháy, giống như thân đang trên bếp lò.
“Lão cẩu, đừng làm khó dễ sư phụ, có ngon hướng về ta!”
Hàn Uyên tức giận rít gào, hắn rút kiếm giết hướng Bành Lân Hỏa.
Còn chưa tới gần Bành Lân Hỏa, một cái đường lửa bỗng nhiên bốc dựng lên, hình thành vách tường, ngăn Hàn Uyên lại.
Hàn Uyên thả người nhảy lên, muốn phóng qua tường lửa, chính diện có một đạo ma khí đánh tới.
Phốc ——
Hàn Uyên hộc máu ngã bay ra.
Lữ Thư An đứng dậy muốn đỡ lấy, kết quả đâm vào hắn khiến hắn lăn một mạch về phía sau, mắt đầy sao xẹt.
Vệ Khấp Tâm chậm rãi mở miệng nói: “Hai vị đạo hữu, chuẩn bị tốt cá chết lưới rách sao?”
Bành Lân Hỏa không khỏi quay đầu nhìn về phía nàng.
Đạo Nguyệt tiên tử nhẹ giọng nói: “Một thân tu hành, nên có trước sau, có lẽ này là điểm cuối của chúng ta, nếu có thể bảo vệ hậu bối, cũng không tính đánh mất cốt khí.”
Tề Hoán không nói gì, gian nan đứng dậy, cả người đều đang run rẩy, nhưng hắn ánh mắt vẫn hung ác, tràn ngập cảm giác áp bách.
Ba vị đại lão ma đạo muốn cùng Bành Lân Hỏa đồng quy vu tận.
Dịch Tiểu Phong âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Như vậy cũng tốt.
Ba vị cường giả nếu là không màng tất cả mà chiến đấu, có lẽ có thể dọa nát can đảm của Bành Lân Hỏa, giành được một đường sinh cơ.
Oanh!
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, nện ở bên cạnh Bành Lân Hỏa, mặt đất trực tiếp sụp đổ, Vệ Khấp Tâm, Đạo Nguyệt tiên tử, Tề Hoán thả người nhảy lên, ào ạt thi triển pháp thuật.
Ma khí đánh vào nhau, tạo ra gió mạnh đem mọi người ở gần cuốn bay ra ngoài.
Dịch Tiểu Phong cũng như thế.
Vương Mỹ vội vàng ôm lấy hắn, khiến cho hắn không có ngã bị thương.
Hiện tại thể lực của Dịch Tiểu Phong cùng linh lực chưa khôi phục toàn bộ, vừa rồi có thể đứng lên đã rất miễn cưỡng.
Một trận đại chiến lại lần nữa bùng nổ!
Dịch Tiểu Phong rơi xuống đất rốt cuộc thấy rõ ràng hình dạng Địch Cửu Thiên.
Thật sự là Yêu Vương!
Gia hỏa này có thân thể cường tráng như tháp sắt, tóc tai rối mù, khuôn mặt đen nhánh dữ tợn, trên người khoác giáp sắt màu đen, hai tay thô to dị thường.
Cả người hắn chỉ mang đến cho Dịch Tiểu Phong một cảm giác.
Bạo long hình người!
Hắn cường thế phá tan pháp thuật tấn công của ba người Vệ Khấp Tâm, toàn dùng thân thể cường hãn, thế như chẻ tre.
Khí thế của Bành Lân Hỏa cũng rất mạnh mẽ, tốc độ nhanh đến mức mắt người khó có thể bắt giữ.
Mấu chốt nhất chính là hắn có rất nhiều pháp khí, pháp khí không ngừng biến ảo, từng cái pháp thuật đánh bại địch nhân.
Rất mau, Tề Hoán ngã vào đống phế tích, mất đi sức chiến đấu.
Hắn ngã xuống, Vệ Khấp Tâm, Đạo Nguyệt tiên tử càng không phải đối thủ của Địch Cửu Thiên, Bành Lân Hỏa.
Không đến hai phút.
Hai nàng đều bại trận.
Người xem nổ tung:
“Một đợt này thật sự muốn toàn bộ bị diệt a!”
“Địch Cửu Thiên quá mạnh, cảm giác Đồ tâm lão tổ tới cũng phải chết.”
“Chưa chắc, đối thủ của Đồ tâm lão tổ chỉ có Kiếm Thánh mà thôi.”
“A a a, Đạo Nguyệt tiên tử của ta.”
“Quá thảm, Dịch thần sắp chết non.”
“Tình huống của các tuyển thủ khác cũng tốt hơn bao nhiêu, ta còn tưởng rằng giai đoạn trước là khó khăn cấp ác mộng, không nghĩ tới hiện tại mới đúng a.”
……
Vương Mỹ nôn nóng vạn phần, rất muốn đi trợ giúp Vệ Khấp Tâm, nhưng lại sợ Dịch Tiểu Phong gặp nguy hiểm.
Dịch Tiểu Phong chú ý tới ba người Vệ Khấp Tâm đều không có chết, chỉ là bị trọng thương.
Bành Lân Hỏa không có tiếp tục hạ sát thủ, mà là đứng tại chỗ suy tư.
Ánh mắt hắn dừng ở trên người Địch Cửu Thiên.
Địch Cửu Thiên không có được phân phó, vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ.
Cảnh tượng có chút quỷ dị.
“Sao lại thế này? Gia hỏa này vì sao không giết chúng ta?”
Dịch Tiểu Phong lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Hắn cảm thấy Bành Lân Hỏa tuyệt đối không phải quá kiêu ngạo, quá đắc ý, chắc chắn có nguyên nhân khác.
Chẳng lẽ là Kiếm Ma?
Hay là Chí Tôn cốc, các cao nhân khác của Tố Tâm Cung?
Những người khác cũng nhận thấy được không thích hợp.
“Hình như hắn không muốn giết chúng ta……” Tần Cầm Tuyết nhíu mày, trong mắt tràn đầy hoang mang.
Thái độ lúc trước của Bành Lân Hỏa rõ ràng là muốn giết bọn hắn.
“Hắn…… Muốn mở ra cửa Yêu giới……” Một thanh âm yếu ớt vang lên.
Tần Cầm Tuyết, Trần Lan cúi đầu.
Chỉ thấy Liễu Như Thấm mở to mắt, phức tạp nhìn về phía Địch Cửu Thiên.
Tần Cầm Tuyết kinh ngạc hỏi: “Có ý gì? Muốn bắt chúng ta làm tế phẩm?”
Liễu Như Thấm hơi thở mỏng manh, nói: “Không sai……”
Trần Lan khẽ cắn môi, sau đó thở dài nói: “Đã không thể xoay chuyển tình thế.”
Lúc này.
Bành Lân Hỏa bỗng nhiên xoay người đi hướng Dịch Tiểu Phong.
Ba người Vệ Khấp Tâm bị phù chú thần bí cuốn lấy, không thể động đậy, đã không còn uy hiếp tới Bành Lân Hỏa.
“Tiểu tử, vừa rồi không phải ngươi rất trang bức sao? Nhanh dùng Thiên hạ kiếm, nếu không ta từng đao từng đao lóc da của ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!” Bành Lân Hỏa cười lạnh nói, giọng điệu tràn ngập sát ý.
Vương Mỹ vội vàng ngăn trước mặt Dịch Tiểu Phong, chuẩn bị chiến đấu.
Dịch Tiểu Phong kéo nàng đến phía sau, nhẹ giọng nói: “Ta dù yếu, cũng không có lưu lạc đến mức để nữ nhân bảo vệ.”
Vương Mỹ nôn nóng: “Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà!”
Dịch Tiểu Phong kiên quyết đi hướng tới Bành Lân Hỏa.
Trong tay hắn lấy ra năm lá bùa Đạo Nguyệt tiên tử tặng, tay trái đặt ở sau thắt lưng, nắm kim tất suất.
Hắn biết chính mình khẳng định đánh không lại Bành Lân Hỏa.
Nhưng hiện tại chỉ có thể liều một trận.
Bành Lân Hỏa đi không nhanh không chậm, trong tay lấy ra một thanh đao nhỏ, rõ ràng là thật sự muốn cắt da Dịch Tiểu Phong.
“Sư phụ!”
Hàn Uyên ôm vai phải, bước nhanh đi tổi gần Dịch Tiểu Phong.
Bành Lân Hỏa vung tay áo, ma khí cuồn cuộn, lại lần nữa đánh bay Hàn Uyên.
Nơi xa Vệ Khấp Tâm nhắm mắt lại.
Đạo Nguyệt tiên tử thở dài một tiếng.
Tề Hoán giận dữ hét: “Bành Lân Hỏa, đem thủ đoạn của ngươi đặt ở trên người ta! Khi dễ tiểu bối Chí Tôn cốc ta tính cái gì!”
Bành Lân Hỏa trực tiếp làm lơ hắn, ánh mắt gắt gao theo dõi Dịch Tiểu Phong.
Khủng bố sát khí từ bốn phương tám hướng bao phủ Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong có loại cảm giác kinh khủng như thân ở vực sâu, trong bóng tối có một đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, mang đến sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Mặt hắn không biểu tình, nhìn như thật trấn định, nhưng trong lòng lại loạn thành một đống.
Bình luận tăng vọt:
“Nam nhân chân chính lên sàn!”
“Tránh ra, Dịch thần muốn bật hack.”
“Dịch Tiểu Phong: Đạo diễn, bật BGM (nhạc nền)!”
“Lúc này thật sự phải chết đi!”
“Lầu phía trên, nhanh che mắt, Dịch Tiểu Phong sắp bị lóc thịt!”
“Dịch Tiểu Phong rất bình tĩnh, không biết có phải giả trang hay không!”
……
Nhìn thấy Dịch Tiểu Phong vẫn không có lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, Bành Lân Hỏa bắt đầu bước nhanh hơn.
“Tiểu tử! Sau khi chết rồi, kiếp sau làm phàm nhân thật tốt!”
Bành Lân Hỏa hung hăng ngang ngược cười nói, bước chân hắn càng lúc càng nhanh.
Giờ khắc này, không ai có thể cứu được Dịch Tiểu Phong!
Tần Cầm Tuyết, Lữ Thư An, Trần Lan, đám người Cao Thiên liên tục nhắm mắt lại, không đành lòng thấy thảm kịch kế tiếp.
Đúng lúc này!
Một tòa tháp cao bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, muốn nện vào Bành Lân Hỏa, nhưng hắn đã nhẹ nhàng tránh thoát.
Đây là tháp cao của Thiên Kỷ thành, không biết vì sao từ trên bầu trời rơi xuống.
Sau khi Bành Lân Hỏa rơi xuống đất ngẩng đầu nhìn lại.
Dịch Tiểu Phong cũng giương mắt nhìn theo.
Trên đỉnh tháp cao có một thân ảnh đang đứng, quần áo theo gió bay phần phật, đưa lưng về phía mặt trời chói chang, giống như một cái bóng.
Bóng dáng này tản ra khí thế bễ nghễ, bá đạo, thiên hạ vô địch!
“Đệ tử của Bạch Hồng Tiêu ta, dưới vòm trời này kẻ nào dám giết?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất