Chương 124: Người này tên Dịch Tiểu Phong, hắn sẽ vượt qua ta
truyendichgiare.com
* * *
Đêm khuya.
Bờ sông.
Nam Tần tôn giả bắt đầu dập đầu ba cái, chính thức bái Dịch Tiểu Phong làm sư phụ.
Dịch Tiểu Phong nâng hắn lên, trong lòng có chút hoảng hốt.
Nhân vật trâu bò như vậy thật sự bái hắn làm thầy?
Sẽ không phải có âm mưu đi!
Nam Tần tôn giả lôi kéo hắn bắt đầu nói về quá khứ của chính mình, phần lớn liên quan đến kiếm đạo.
Đương triều, hắn từng tuyển chọn trên trăm vị kiếm tu dạy dỗ chính mình, đáng tiếc đều vô dụng.
Sau khi thoái vị, hắn vân du bốn phương, chuyên nghiên đan đạo, luyện khí.
Dần dần trải qua mấy trăm năm.
Hắn không thể bỏ xuống được nhất vẫn là kiếm đạo.
Hắn quá thích kiếm.
Nhưng đối kiếm đạo thiên phú lại rất kém, thậm chí không thể dùng bình thường tới hình dung.
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, vừa cảm khái.
Thế gian thật là có loại kỳ nhân này?
Rõ ràng ở những mặt khác là thiên tài, lại chấp niệm với khuyết điểm của mình.
Nam Tần tôn giả hỏi: “Có phải khó có thể tin hay không?”
Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói: “Còn tốt đi, mỗi người đều có điều mình theo đuổi, có thể không hiểu, nhưng ta sẽ tôn trọng.”
Nghe vậy, Nam Tần tôn giả lộ ra tươi cười, Dịch Tiểu Phong dùng hai chữ tôn trọng đả động hắn.
Quan hệ giữa hai người càng gần thêm một chút.
Bọn họ tán gẫu trắng đêm, giống như thầy trò thật sự.
Hừng đông.
Hai người tiếp tục chạy tới Lưỡng giới sơn.
Người cao tuổi có một cái đặc điểm, chính là yêu khoác lác.
Càng già càng yêu.
Nam Tần tôn giả trên đường phi hành nhàm chán, liền bắt đầu thổi lên chuyện cũ giữa chính mình cùng thần thú Hoả vu.
Theo như lời hắn, thần thú Hoả vu thiếu chút nữa bái hắn làm chủ.
Thật biết thổi.
Dịch Tiểu Phong coi như nghe truyện vui, một đường đi cũng không nhàm chán.
Thoáng cái.
Thời gian ba ngày lướt qua nhanh chóng.
Ba ngày này, bọn họ gặp được không ít yêu quái, trong đó không thiếu đại yêu hóa hình, tất cả đều bị Nam Tần tôn giả dọa lui.
Dịch Tiểu Phong phỏng đoán lão nhân này là tu sĩ Nguyên Anh.
Về chuyện Nam Tần tôn giả bái Dịch Tiểu Phong làm sư phụ, cũng gây chấn động cực lớn ở trên mạng.
Vận khí của Dịch Tiểu Phong lên hot search.
Nhưng người lý trí đều hiểu rõ điều này không phải là vận khí, đổi lại bọn họ gặp được Nam Tần tôn giả, không có kiếm pháp tuyệt diệu,cũng rất khó đả động Nam Tần tôn giả.
Khoảng cách giữa hai người Dịch Tiểu Phong và Lưỡng giới sơn cũng càng ngày càng gần.
Mặc dù không có gặp được Kiếm Thánh, Dịch Tiểu Phong cũng không hoảng hốt.
Hiện tại hắn có Nam Tần tôn giả bảo hộ.
Giữa trưa ngày hôm nay.
Một thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai Dịch Tiểu Phong.
“Lại đây.”
Đúng là Bạch Hồng Tiêu!
Dịch Tiểu Phong nghe thế, cục đá đè nặng trong lòng rốt cuộc rơi xuống.
Hắn lập tức bay theo phương hướng âm thanh Bạch Hồng Tiêu truyền đến.
“Tiểu sư phụ, ngươi làm sao đổi phương hướng rồi?”
Nam Tần tôn giả đuổi theo, nghi hoặc hỏi.
Hắn thích ở sư phụ trước thêm một cái chữ tiểu, xét thấy Dịch Tiểu Phong xác thật nhỏ hơn hắn rất nhiều, cho nên cũng liền cam chịu.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Sư phụ của ta ở phía trước.”
Nam Tần tôn giả vừa nghe, không khỏi nhướng mày.
Tiền bối Thiên kiếm thánh tông sao?
Nam Tần tôn giả vuốt râu cười nói: “Đã lâu không có thấy Tiếu lão đệ của ta, không biết hắn có tiến vào Yêu giới hay không.”
Đối với Tiếu Thiếu Mệnh, Dịch Tiểu Phong rất khó chịu.
Ở Đại hội Tiên môn, Tiếu Thiếu Mệnh không chọn hắn, rõ ràng là nhằm vào hắn.
Dù gì lúc ấy đã có không ít tông môn lựa chọn hắn.
Mặt khác, từ tin tức của Thiên Kỷ đạo nhân mà xem xét, Tiếu Thiếu Mệnh cấu kết ma đạo, còn muốn chôn vùi tánh mạng đám đệ tử mới bọn họ, tội ác tày trời!
Rất mau, Dịch Tiểu Phong liền nhìn thấy đám người Bạch Hồng Tiêu.
Chỗ bọn họ dừng chân đúng là vùng núi khi kịch bản lần trước kết thúc.
Nhìn thấy Dịch Tiểu Phong ngự kiếm bay tới, Vương Mỹ, Dương Ngự lập tức đứng dậy.
Lữ Thư An cũng đứng dậy.
Liễu Như Thấm hơi hơi nhíu mày.
Nam Tần tôn giả mới đầu còn rất tò mò, khi hắn nhìn thấy Bạch Hồng Tiêu, sắc mặt đại biến.
Dịch Tiểu Phong đi vào trước mặt Bạch Hồng Tiêu, khom lưng hành lễ, cười nói: “Đa tạ sư phụ còn ở nơi này chờ ta.”
Bạch Hồng Tiêu nhìn về phía Nam Tần tôn giả, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi như thế nào dẫn hắn tới?”
Hàn Uyên đánh giá Nam Tần tôn giả, tổng cảm thấy hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi.
Dịch Tiểu Phong cười trả lời nói: “Hắn là đồ đệ ta mới thu.”
Lời vừa nói ra, biểu tình Bạch Hồng Tiêu, Liễu Như Thấm nháy mắt trở nên cổ quái.
Nam Tần tôn giả thì rất xấu hổ, hận không thể tìm cái khe đất chui vào.
Vương Mỹ, Dương Ngự, Lữ Thư An thò đầu qua tới.
“Tướng công, hắn là ai?” Vương Mỹ tò mò hỏi.
Vừa nhìn Nam Tần tôn giả liền biết không đơn giản, số tuổi lớn hơn Dịch Tiểu Phong xa xa, vì sao sẽ bái hắn làm thầy?
“Nam Tần tôn giả, Nam Tần Vương triều khai triều hoàng đế.” Bạch Hồng Tiêu mở miệng giới thiệu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nam Tần tôn giả.
Vương Mỹ, Hàn Uyên trừng to đôi mắt.
Nam Tần tôn giả cắn răng nói: “Sư…… Thanh liên kiếm tiên! Ngươi lừa lão hủ!”
Dịch Tiểu Phong quay đầu lại nói: “Ta xác thật không phải đệ tử Thiên kiếm thánh tông, nhưng đó là Thiên kiếm thánh tông không thu ta, ngươi yên tâm, ta sẽ truyền thụ ngươi kiếm pháp.”
Nam Tần tôn giả buồn bực đến cực điểm, trực tiếp phất tay áo rời đi.
“Ngươi thật sự nhiệt tình yêu thích kiếm đạo sao?”
Thanh âm Dịch Tiểu Phong làm bước chân Nam Tần tôn giả dừng lại.
Nhiệt tình yêu thích!
Cái từ này, vẫn là lần đầu Nam Tần tôn giả nghe được.
Nhưng hắn có thể hiểu rõ ý nghĩa cái từ này.
“Ta xác thật là đồ đệ Kiếm Thánh, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng ngươi là đồ đệ ta, chúng ta có thể tách riêng quan hệ, ngươi sống lâu như vậy, chẳng lẽ không muốn cuối cùng đánh sâu một chút vào kiếm đạo mà ngươi thích nhất sao? Nếu ngại mất mặt, đã nói lên ngươi căn bản không yêu kiếm đạo, chỉ là cảm thấy hứng thú.” Dịch Tiểu Phong tiếp tục nói.
Nam Tần tôn giả nhíu mày, lâm vào đấu tranh tư tưởng.
Vương Mỹ, Hàn Uyên, Lữ Thư An sùng bái nhìn về phía Dịch Tiểu Phong.
Khoé miệng Bạch Hồng Tiêu hơi hơi cong lên, lộ ra một nét cười rất bí ẩn.
Liễu Như Thấm câm nín.
Nàng cảm thấy Dịch Tiểu Phong thật là một cái kỳ nhân.
Những chuyện phía trước đã rất thần kỳ, hiện tại thế mà đem Nam Tần khai triều hoàng đế lừa làm đồ đệ.
Quá gian.
“Tôn giả, nếu các ngươi đã bái sư, chúng ta đây liền phần ai nấy giữ, ta đã là vãn bối của ngươi.” Bạch Hồng Tiêu mở miệng nói, cho Nam Tần tôn giả một cái bậc thang.
Nam Tần tôn giả hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu, nói: “Bạch Hồng Tiêu ngươi thu đồ đệ khi nào? Không phải nói lại không thu đồ sao?”
Hắn rất xấu hổ.
Dọc theo đường đi hắn thổi rất nhiều, trong đó bao gồm lấy Bạch Hồng Tiêu làm đá kê chân.
Dịch Tiểu Phong nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền muốn cười, nhưng cần phải nhịn lại.
Miễn cho vị đồ đệ tiện nghi này chạy.
“Người này tên là Dịch Tiểu Phong, hắn sẽ vượt qua ta, cho nên ta thu hắn làm đồ đệ.” Bạch Hồng Tiêu mỉm cười trả lời nói.
Nam Tần tôn giả kinh ngạc nhìn về phía Dịch Tiểu Phong.
Trước đó Dịch Tiểu Phong nói chính mình muốn vượt qua Kiếm Thánh, hắn chỉ là cười cười, không nghĩ tới cả bản thân Kiếm Thánh cũng cho là như vậy.
Dịch Tiểu Phong thì xấu hổ.
Vị sư phụ này của ta cũng quá đề cao ta đi!
Cứ như vậy, Nam Tần tôn giả lựa chọn lưu lại.
Hàn Uyên đi đến trước mặt Liễu Như Thấm, cười nói: “Còn không đi bái kiến tổ tông của ngươi! Cũng chính là sư đệ ta! Nam Tần quận chúa!”
Liễu Như Thấm trợn trắng mắt, lười phản ứng hắn.
Nam Tần tôn giả đả tọa ở trước mặt Bạch Hồng Tiêu, bắt đầu ôn chuyện.
Dịch Tiểu Phong ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nghe.
Năm đó khi Bạch Hồng Tiêu mới vừa hành tẩu thiên hạ, Nam Tần tôn giả đã là tu sĩ Nguyên Anh, cao cao tại thượng.
Nhìn thấy ánh mắt Bạch Hồng Tiêu lần đầu tiên, Nam Tần tôn giả liền nhận định người này nhất định vang danh khắp thiên hạ, chỉ là không nghĩ tới Bạch Hồng Tiêu có thể trở thành thiên hạ đệ nhất.
Hiện tại nghĩ đến, Nam Tần tôn giả nhịn không được mà thổn thức.