Chương 152: Làm giả manh mối, kịch bản kết thúc!
truyendichgiare.com
* * *
Sau khi làm giả vết thương trên người Trác Ngọc Lang, Dịch Tiểu Phong để Nam Tần tôn giả đem Hoãn sinh đan nhét vào trong miệng hắn.
Hoãn sinh đan vào miệng là tan, cũng không cần nuốt.
Rất mau, sắc mặt Trác Ngọc Lang khôi phục sinh khí.
Dịch Tiểu Phong tò mò hỏi: “Viên Hoãn sinh đan này có hiệu quả trong bao lâu?”
Nam Tần tôn giả trầm ngâm nói: “Ba canh giờ.”
Dịch Tiểu Phong liếc hướng Lữ Thư An.
Trong tay Lữ Thư An cầm văn phòng tứ bảo, chờ đợi Trác Ngọc Lang tỉnh lại.
Đại khái qua khoảng năm phút.
Cả người Trác Ngọc Lang co lại, ngồi dậy thẳng tắp.
Hai mắt hắn khôi phục thần thái, vừa thấy Dịch Tiểu Phong, sắc mặt kịch biến, theo bản năng muốn lui về phía sau, kết quả thân thể không thể động đậy.
“Hồn phách của hắn vẫn còn, nhưng nếu là qua bảy ngày, sợ là cả cơ hội chuyển thế đều không có, chúng ta hành động nhanh lên, thù kiếp này thì về kiếp này, đừng làm cho người ta vĩnh thế không được siêu sinh, đó là tội lớn.” Nam Tần tôn giả mở miệng nói.
Hắn là người đại nạn buông xuống, đối với những việc này đặc biệt kiêng kị.
Dịch Tiểu Phong xua tay nói: “Hiểu rõ, đồ nhi, đem giấy bút cho hắn.”
Dưới sự thao túng của Nam Tần tôn giả, Trác Ngọc Lang chịu khống chế cầm lấy bút, bắt đầu quỳ rạp trên mặt đất viết thư.
“Ta đọc một câu, ngươi để hắn viết một câu.” Dịch Tiểu Phong cười nói.
Nam Tần tôn giả gật đầu.
“Sư điệt, Dịch Tiểu Phong đoạt được yêu kiếm, người này tu hành ma đạo, hành sự quỷ dị, làm đồ đệ Kiếm Thánh, sợ sẽ gây thành đại họa, ngươi cứ đi đoạt yêu kiếm của hắn, sau khi thành công, nếu Kiếm Thánh giận chó đánh mèo, ta tới ngăn cản.”
“Gác bút, Tiếu Thiếu Mệnh.”
Dịch Tiểu Phong nói xong, hắn nói không nhanh, đợi hắn nói xong, Trác Ngọc Lang cũng viết xong.
Đồng tử Trác Ngọc Lang vẫn luôn nhìn trên mặt đất.
Hắn hiểu rõ ý của Dịch Tiểu Phong.
Đây là đang hắt nước bẩn cho Tiếu Thiếu Mệnh!
Ở Thiên kiếm thánh tông, ai chẳng biết Tiếu Thiếu Mệnh nhìn như kính trọng Kiếm Thánh, nhưng thật ra vô cùng ghen ghét?
“Thư thứ hai.”
Dịch Tiểu Phong mở miệng nói, Lữ Thư An vội vàng thu lại, lần nữa lấy ra một tấm giấy đặt trước mặt Trác Ngọc Lang.
“Trác đạo hữu, lần trước ngươi đã đáp ứng Huyết chưởng môn chúng ta, bảo bối cần phải đưa cho ta, nếu ngươi không cho, đừng trách ta không khách khí, đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử nội môn Thiên kiếm thánh tông liền có thể vô pháp vô thiên, ta cùng với Bắc Nguỵ, Hàn phòng sơn đã bàn bạc tốt, quá thời hạn sẽ không chần chờ, đến lúc đó, ngươi sẽ bị chết rất thảm!”
“Phong thư này cứ viết như vậy, không cần đặt bút, lưu lại không gian cho người ta tưởng tượng.”
Dịch Tiểu Phong cười rất gian, Hàn Uyên, Lữ Thư An sùng bái nhìn về phía hắn.
Trong lòng Nam Tần tôn giả cảm khái.
Tiểu tử này quá gian!
Không!
Âm hiểm!
Kiếm Thánh là từ đâu tìm được một vị đệ tử như vậy?
Liễu Như Thấm thì hưng phấn, nàng lần đầu cảm thấy Dịch Tiểu Phong chơi vui như vậy.
Tần Cầm Tuyết nhìn chằm chằm vào Trác Ngọc Lang, tựa hồ đang nghiên cứu cái gì.
“Chỉ hai phong thư thôi, nói quá nhiều cũng không tốt.” Dịch Tiểu Phong trầm giọng nói.
Chợt, hắn lấy ra một cái nhẫn trữ vật.
Đây là nhẫn trữ vật của Trác Ngọc Lang.
Hắn lâm vào trong rối rắm.
Hắn rất muốn đồ vật trong này, nhưng nếu mất nhẫn trữ vật, mà người lại trở về, thật sự là kỳ quái.
Mặc kệ!
Liền tính khiến người khác hoài nghi, cũng không nhất định hoài nghi hắn.
Chỉ cần hắn ném nhẫn trữ vật liền xong.
Nghĩ xong, Dịch Tiểu Phong vẫn cất kỹ nhẫn trữ vật.
Người gan lớn bao nhiêu, trong túi liền có bấy nhiêu tiền!
Dịch Tiểu Phong để Hàn Uyên bọc kỹ từng phong thư.
Hắn lấy ra bí tịch Huyết sát chưởng cùng một cây kim độc, Kim tất suất.
“Cho hắn thay quần áo mới.” Dịch Tiểu Phong phân phó.
Tần Cầm Tuyết, Liễu Như Thấm đứng dậy, đi đến cửa động.
Nam Tần tôn giả lấy ra một bộ quần áo, để Trác Ngọc Lang tự mình mặc vào.
Sau khi thay quần áo mới, Dịch Tiểu Phong đem bí tịch Huyết sát chưởng, Kim tất suất nhét sâu vào trong áo trong của Trác Ngọc Lang, che giấu rất kỹ, sẽ không bị dễ dàng phát hiện.
Kim độc thì ghim ở đế giày.
Bí tịch Huyết sát chưởng thì nhét vào đũng quần Trác Ngọc Lang.
Mặt Trác Ngọc Lang đều tái rồi.
Mặt mũi Nam Tần tôn giả run rẩy, nói: “Như vậy quá độc ác đi?”
Hàn Uyên hưng phấn nói: “Không hổ là sư phụ!”
Tần Cầm Tuyết cùng Liễu Như Thấm rất tò mò, nhưng lại ngại quay đầu.
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Trác Ngọc Lang, cười nói: “Tiểu tử, kiếp sau lại đừng nhớ thương ta, làm người thật tốt, không cần cướp bóc, hiểu rõ sao?”
Trác Ngọc Lang không cách nào trả lời.
“Tốt, để hắn trở về đi.” Dịch Tiểu Phong quay đầu cười nói.
Nam Tần tôn giả gật đầu, phất tay cho Trác Ngọc Lang rời đi.
Sau khi Trác Ngọc Lang rời khỏi sơn động, trực tiếp ngự kiếm phi hành, tốc độ cực nhanh.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Những người khác không có ý kiến, theo sau rời đi.
Ven đường.
Liễu Như Thấm tò mò hỏi: “Vừa rồi các ngươi nói cái mà độc ác?”
Tần Cầm Tuyết cũng tò mò nhìn về phía Dịch Tiểu Phong.
Hàn Uyên cười nói ra chỗ giấu đồ của Dịch Tiểu Phong.
Hai nàng câm nín.
Đồng thời các nàng đau buồn dùm Trác Ngọc Lang.
Tốt xấu người ta cũng là thiên kiêu Thiên kiếm thánh tông, sau khi chết thế mà bị khuất nhục như vậy.
Nếu như bị người Thiên kiếm thánh tông phát hiện, không biết đối đãi như thế nào với Trác Ngọc Lang, nói không chừng còn sẽ truyền đi ra ngoài vài tin đồn nhảm nhí.
……
Miếu thờ đổ nát.
Nơi này vẫn có mấy chục vị tu sĩ dừng chân, thậm chí còn bày quầy hàng.
Trác Ngọc Lang bỗng nhiên vào miếu, vừa thấy hắn đến, lập tức liền có vài vị tu sĩ chào đón.
Trong đó có một tên kiếm khách cười hỏi: “Trác sư huynh, tình huống thế nào?”
Trác Ngọc Lang thở dài một hơi, nói: “Không có đuổi theo bọn họ, ta gặp phải tập kích, còn bị thương.”
Dứt lời, Trác Ngọc Lang giả khụ vài tiếng.
“Tập kích? Ai dám tập kích ngươi?” Kiếm khách kinh ngạc hỏi.
Mấy người cũng rất nghi hoặc.
Ánh mắt Trác Ngọc Lang lập loè nói: “Không rõ ràng lắm, tổng cộng có ba người, tất cả đều là cao thủ Kim Đan cảnh, trong đó một vị ta cảm giác đạt tới Nguyên Anh cảnh, bọn họ là hướng về phía ta mà tới.”
Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau.
Theo sau, Trác Ngọc Lang một mình đi đến một góc miếu thờ, bắt đầu nghỉ ngơi.
Những người khác không dám quấy rầy.
Đại khái qua đi một canh giờ.
Trác Ngọc Lang bỗng nhiên hộc máu, hắn nổi giận gầm lên một tiếng: “Tiếu Thiếu Mệnh! Ly Tử Quyền! Các ngươi thật tàn nhẫn!”
Giọng nói rơi xuống, hắn trực tiếp khí tuyệt bỏ mình, ngã xuống đất.
Xôn xao ——
Các tu sĩ trong miếu thờ đều ồ lên, sôi nổi vây quanh.
……
Bạch Viên thành.
Thành này ở giữa dãy núi, chiếm địa thế rộng rãi, đại khí hào hùng.
Đám người Dịch Tiểu Phong đi vào cửa thành, nhìn tường thành cao hai trượng, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Phía trước còn tưởng rằng là thành nhỏ, không nghĩ tới lớn như thế.
Trước cửa thành có tám gã tu sĩ canh gác, mỗi một vị tu sĩ vào thành đều cần đăng ký tên họ.
Dịch Tiểu Phong tự xưng Lý Bạch.
Hàn Uyên tự xưng Đỗ Phủ.
Sau khi thuận lợi vào thành, bọn họ tìm được một khách điếm nghỉ chân.
Hai ngày kế tiếp, Dịch Tiểu Phong vẫn luôn ở trong khách điếm tu luyện chờ đợi kịch bản kết thúc.
Hai ngày này cũng không có phát sinh chuyện lớn gì.
“Đời người như giấc mộng, giang hồ khó lường, tiên hiệp chi lộ thị phi khó phân biệt, có người thu hoạch đạo pháp, hy sinh tình cảm, có người thu hoạch hiệp nghĩa, hy sinh tiền đồ, chúng sinh trăm sắc thái, đường của mỗi người đều bất đồng, kịch bản lần này tới đây kết thúc.”
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, đạt được 1000 tích phân!”
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ phụ một —— Yêu kiếm nhận chủ, đạt được 20000 tích phân!”
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ phụ hai—— đi cùng Kiếm Thánh, đạt được 500 tích phân!”
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ phụ ba, tích lũy đạt được 2500 tích phân!”
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ phụ bốn —— danh chấn Kiếm mộ, đạt được 1000 tích phân!”
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ phụ sáu —— tìm ra con trai Yêu đế, đạt được 1000!”
……
“Một phút sau, ngươi sẽ bị truyền tống về hiện thực!”
Âm thanh trò chơi nhắc nhở liên tiếp vang bên tai Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong tính nhẩm một chút, trừng to đôi mắt.
Nhiều tích phân như vậy!
Đây là muốn nổ tung a!