Chương 173: Thiên hạ này sắp thay đổi
truyendichgiare.com
* * *
Đám người Dịch Tiểu Phong nhanh chóng đi tới trước mặt Kiếm Ma, tìm kiếm nhẫn trữ vật của Nhiễm Uế.
Dịch Tiểu Phong hướng Kiếm Ma dựng một ngón tay cái, tán thưởng nói: “Kiếm Ma nữ thần, ngươi quá hung tàn.”
Kiếm Ma hơi hơi híp mắt, làm lơ động tác của Dịch Tiểu Phong.
Nàng quay đầu nhìn về phía không trung, Nam Tần tôn giả cùng Xích tâm Phật còn đang ác chiến.
Nàng mở miệng hỏi: “Giết hắn sao?”
Dịch Tiểu Phong còn đang tìm kiếm nhẫn trữ vật của Nhiễm Uế.
Kiếm Ma quá hung tàn.
Đều không cho Nhiễm Uế toàn thây.
Hắn vừa tìm kiếm, vừa trả lời nói: “Giết Xích tâm Phật, chỉ cần là người Hắc dạ sơn, đều giết!”
Oanh!
Một trận cuồng phong từ sau người truyền đến, Dịch Tiểu Phong không cần quay đầu lại cũng biết Kiếm Ma đã bay lên cao.
Kiếm Trăn mở miệng nói: “Ở chỗ này.”
Hắn dùng mũi kiếm đem một cánh tay đứt lật ra, trên đó có hai quả nhẫn trữ vật.
Dịch Tiểu Phong cũng không chê, đem hai quả nhẫn trữ vật gỡ xuống, cất vào trong túi.
Một đợt này, hắn thu hoạch hơn sáu mươi cái nhẫn trữ vật, hai mươi túi trữ vật.
Tất cả đều là bảo bối của cao thủ Kim Đan cảnh.
Một đợt phất nhanh!
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Đây là tài nguyên dùng chung của Thiên hạ kiếm khách.”
Kiếm Trăn tò mò hỏi: “Tài nguyên dùng chung?”
Dịch Tiểu Phong trả lời nói: “Các ngươi thiếu cái gì, nếu chỗ này có, ta có thể trực tiếp cho các ngươi.”
Tim Kiếm Trăn đập nhanh hơn.
Hắn đột nhiên hiểu chỗ tốt khi gia nhập Thiên hạ kiếm khách.
Tam kiêu hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không có khả năng gia nhập Thiên hạ kiếm khách, thứ nhất là họ không phải kiếm khách, thứ hai bọn họ trung thành tận tâm với Chí tôn cốc.
Oanh!
Một thân ảnh bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, nện vào phế tích.
Rõ ràng là Xích tâm Phật.
Kiếm Ma cùng Nam Tần tôn giả đứng ngạo nghễ trong không trung, nhìn xuống Xích tâm Phật.
Mặt mang mặt nạ ác quỷ, Nam Tần tôn giả liếc Kiếm Ma một cái, âm thầm kinh hãi.
Quá mạnh!
Hắn cảm giác chính mình đối mặt với Kiếm Ma cũng căng không được bao lâu.
Kiếm Ma vung kiếm, nhẹ nhàng trảm, ma khí hóa thành một thanh kiếm đen thật lớn chém xuống.
Bạch Viên thành rung động kịch liệt, bụi đất bay lên, xông thẳng trời cao.
Trong bụ mù cuồn cuộn bỗng nhiên tuôn ra một đạo cầu vồng, bay nhanh hướng chân trời.
“Thiên hạ kiếm khách! Mối thù hôm nay, lão phu nhớ kỹ!”
Thanh âm oán độc của Xích tâm Phật vang vọng trong thiên địa.
Nguyên Anh bỏ chạy!
Đây là thủ đoạn giữ mạng của lão quái Nguyên Anh, trừ phi gặp tình huống thực lực cách xa, bình thường tế ra Nguyên Anh, đều có thể đào tẩu.
Nhưng mà mặc dù đào tẩu, cũng cần mấy chục năm, thậm chí càng lâu mới có thể khôi phục thân thể, khôi phục tu vi.
Kiếm Ma không có ra tay nữa.
Nam Tần tôn giả kinh ngạc hỏi: “Vì sao không giết hắn?”
Thả hổ về rừng, chính là tối kỵ!
Kiếm Ma nhắm mắt, trả lời nói: “Đến giờ rồi.”
Ma khí quanh thân nàng tiêu tán, thân hình chậm rãi rơi xuống.
Nam Tần tôn giả híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Kiếm Ma, như suy tư gì đó.
“Đệ tử Hắc dạ sơn mau lui!”
Thanh âm Xích tâm Phật lại vang lên lần nữa, biểu thị Hắc dạ sơn thảm bại.
Khi Kiếm Ma rơi xuống đất, ma khí quanh thân cũng hoàn toàn biến mất, nàng lại mở mắt, khôi phục thành ánh mắt của Liễu Như Thấm.
Đám người Dịch Tiểu Phong tụ tập lại.
Kiếm Trăn tán thưởng nói: “Không hổ là Kiếm Ma tiền bối, thật sự là lợi hại.”
Liễu Như Thấm chớp chớp mắt, không có nói tiếp.
Nàng cũng đang buồn bực.
Vừa rồi ta lại biến thành Kiếm Ma sao?
Nam Tần tôn giả rơi xuống đất, Dịch Tiểu Phong nói: “Đi tiếp bốn người Hàn Uyên vào đi, chúng ta không cần phải chạy nữa, đường đường chính chính rời khỏi thành này.”
Nghe vậy, Nam Tần tôn giả gật đầu, biến mất tại chỗ.
Dịch Tiểu Phong bắt đầu di chuyển khắp nơi.
Liễu Như Thấm tò mò hỏi: “Ngươi đang tìm cái gì?”
Dịch Tiểu Phong cũng không quay đầu lại nói: “Đương nhiên là nhẫn trữ vật của Xích tâm Phật.”
Bên hông hắn treo một cái túi to, khi đi phát ra tiếng leng keng leng keng.
Dù vậy, hắn vẫn không thỏa mãn.
Kiếm Trăn, Tam kiêu câm nín.
Đối với Dịch Tiểu Phong lại có nhận thức hoàn toàn mới.
Hồi lâu.
Dịch Tiểu Phong không có tìm được nhẫn trữ vật của Xích tâm Phật.
Khi đám Nam Tần tôn giả trở về, hắn chỉ có thể từ bỏ.
“Sư phụ, các ngươi quá lợi hại! Ta thật hối hận không có chính mắt thấy được chiến đấu lúc đó!” Hàn Uyên hưng phấn nói.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Liễu Như Thấm cũng thay đổi, mang theo một tia kính sợ.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Ít nhiều cũng do sư đệ ngươi kịp thời xuất hiện, còn có Liễu Như Thấm nguyện ý đứng ra, nếu không chúng ta hiện tại vẫn là chó nhà có tang, trốn tránh khắp nơi, nói không chừng còn lo lắng về tính mạng.”
Một trận chiến này đánh đến mười phần hả giận!
Sau này, lại có người muốn đuổi giết hắn, phải ước lượng ước lượng thực lực của bản thân.
Lúc này.
Âu Ngũ Tử cùng Mạc Hư đạo nhân bay tới.
Trong đó Âu Ngũ Tử thân bị trọng thương, cả người đều là máu, nhìn qua rất là thê thảm.
Hai người đi tới trước mặt Dịch Tiểu Phong, hành lễ bái tạ.
“Thiên hạ kiếm khách, tốt một cái Thiên hạ kiếm khách, cuộc chiến hôm nay nhất định danh chấn Đại Càn châu, Dịch Tiểu Phong, ngươi thật đúng là làm một bút lớn a.” Mạc Hư đạo nhân cảm khái nói.
Chỉ là Kiếm Ma, liền đủ để cho Dịch Tiểu Phong cùng đại tông môn cò kè, huống chi sau lưng còn có Kiếm Thánh.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Còn tạm đi, ít nhiều cũng có Thiên kiếm thánh tông, Càn cực cung kiềm chế.”
Mạc Hư đạo nhân sờ sờ mũi, có chút xấu hổ.
Thằng này đang vẩy nước!
Trong thành cả lão quái Nguyên Anh cũng không có, hắn cùng hai vị cao thủ Kim Đan cảnh cao thủ chiến đến tối mặt.
Âu Ngũ Tử trừng mắt liếc Mạc Hư đạo nhân một cái, cũng rất tức giận.
Hắn đã sớm nhìn ra Mạc Hư đạo nhân đang diễn kịch.
Đệ tử Càn cực cung không có bao nhiêu, Mạc Hư đạo nhân phỏng chừng là hy vọng Thiên kiếm thánh tông bị suy yếu, cũng hy vọng hắn chết.
Âu Ngũ Tử tuy rằng phẫn nộ, thậm chí là hận, nhưng hắn không dám biểu lộ ra.
Có chút cừu hận không thể xé rách da mặt.
Trừ phi Âu Ngũ Tử cũng là lão quái Nguyên Anh.
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Âu Ngũ Tử, nói: “Tiền bối, lúc trước ta bị Triệu Phi tập kích, hắn thừa nhận là hắn giết Trác Ngọc Lang.”
Âu Ngũ Tử gật đầu nói: “Việc này ta sẽ báo lên cho tông chủ, là Triệu Phi giết Trác Ngọc Lang.”
Hắn cũng không dò hỏi chi tiết.
Đem nồi ném cho Triệu Phi cũng là lựa chọn tốt nhất.
Dù gì Triệu Phi cũng kẻ địch chung của Dịch Tiểu Phong, Thiên kiếm thánh tông.
Âu Ngũ Tử rất rõ ràng, Trác Ngọc Lang tám chín phần mười là bị Dịch Tiểu Phong giết chết.
Nhưng hắn không dám thừa nhận.
Thiên hạ kiếm khách có thực lực khủng bố, hơn nữa có Kiếm Thánh, nếu Thiên kiếm thánh tông đắc tội, còn bị ma đạo căm thù, rất dễ dàng lâm vào vạn kiếp bất phục.
Dịch Tiểu Phong vừa lòng cười.
Âu Ngũ Tử này hiểu chuyện nha.
Đến tận đây, hết thảy xem như đã xong xuôi.
Dịch Tiểu Phong nhìn qua Bạch Viên thành, đã hóa thành phế tích, không thích hợp ở lại.
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Quách Linh Linh, hỏi: “Quách cô nương muốn làm thành chủ hay không?”
Quách Linh Linh lắc đầu nói: “Ta không có cái năng lực kia, ta nguyện đi theo Dịch công tử mãi mãi, hy vọng Dịch công tử thương tiếc, mang theo ta, cùng hành tẩu thiên nhai.”
Khi nói chuyện, nàng liền muốn quỳ xuống.
Dịch Tiểu Phong nâng đôi tay nàng, đỡ dậy.
Hắn suy nghĩ, Quách Linh Linh lưu lại xác thật rất khó nắm giữ Bạch Viên thành, thậm chí sẽ bởi vì thể chất mà đưa tới vô số kẻ đuổi giết.
“Vậy liền đi theo ta đi.” Dịch Tiểu Phong trầm ngâm nói.
Đội ngũ càng thêm lớn mạnh.
Sau đó Dịch Tiểu Phong hướng Âu Ngũ Tử, Mạc Hư đạo nhân cáo từ.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Mạc Hư đạo nhân cảm khái nói: "Thiên hạ mày muốn thay đổi.”
Âu Ngũ Tử gật đầu.
Hắn có thể dự cảm được sau này Đại Càn châu sẽ càng thêm hỗn loạn.
Không.
Hẳn là nên dùng từ xuất sắc để hình dung.
Hắc dạ sơn lui, Bạch Viên thành cũng khôi phục bình tĩnh.
Đám người Dịch Tiểu Phong đi không nhanh không chậm, bước chậm trên đường phố, bị rất nhiều tu sĩ nhìn chăm chú.
Dịch Tiểu Phong cố ý như vậy, hắn ngược lại muốn nhìn hiện tại ai còn dám nhảy ra chỉ ra chỉ trỏ hắn!
Ven đường đường phố, tu sĩ đều nhìn hắn với ánh mắt kính sợ, sùng bái.
“Ting! Kịch bản lần này kết thúc!”