Chương 176: Kim cương Phật Huyền Nhất, nhân gian có quỷ thần!
truyendichgiare.com
* * *
Hai chân Dịch Tiểu Phong rơi xuống đất, vặn vẹo cơ thể.
Hắn thả lỏng người, giải trừ trạng thái Trừ tà Kim thân.
Trừ tà Kim thân, dùng phòng ngự tà ám xâm lấn, đồng thời độ cứng cỏi của thân thể tăng lên rất nhiều, giống như mình đồng da sắt.
Dịch Tiểu Phong vừa lòng nhất vẫn là Kim cương chưởng cùng Lôi Thần h0ống.
Hai đại tuyệt học này rất mạnh!
Hơn nữa thuộc về cái loại tu vi càng cao càng mạnh, chí cương chí mãnh.
Nam Tần tôn giả cảm khái nói: “Tiểu sư phụ, tốc độ đột phá này của ngươi quá nhanh, cơ duyên nghịch thiên a.”
Dịch Tiểu Phong cười thần bí.
Này cũng không phải đơn giản là vận khí tốt như vậy, hai vạn Thiên Đạo tích phân bao hàm biết bao nỗ lực của hắn.
Hàn Uyên rất hưng phấn, muốn nếm thử Kim cương chưởng của Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong cũng không cự tuyệt hắn.
Hai người đứng cách nhau năm trượng.
Hiện giờ tu vi hai thầy trò chỉ chênh lệch có một tầng, không tính quá lớn.
Hàn Uyên là khổ tu mà thành, Dịch Tiểu Phong dựa vào xá lợi Kim Đan, cường độ linh lực đã có thể so với Hàn Uyên.
Dịch Tiểu Phong làm thế tấn, điều động linh lực toàn thân, bàn tay phải từ trước ngực đánh ra.
Oanh ——
Linh lực mênh mông ngưng tụ thành một cự chưởng vàng kim, giống như một tòa núi nhỏ đâm về hướng Hàn uyên.
Hàn Uyên nhanh chóng vung kiếm, kiếm khí giống như từng vầng trăng rằm bắn ra, đụng phải Kim cương chưởng.
Kiếm khí bị đâm nát, Kim cương chưởng bị chém rách nát dần.
Chờ khi Kim cương chưởng giết tới trước mặt Hàn Uyên, Hàn Uyên đâm tới một kiếm, Kim cương chưởng hoàn tan nát, lực phản chấn mạnh cũng làm Hàn Uyên lui về phía sau hai bước.
Hắn giương mắt nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Kiếm Trăn cảm khái nói: “Không hổ là Kim cương chưởng, nếu chờ ngươi thành tựu Nguyên Anh, lại thi triển Kim cương chưởng, vậy tuyệt đối có hiệu quả hủy thiên diệt địa.”
Dịch Tiểu Phong thu chưởng, cười nói: “Muốn học sao?”
Mắt Kiếm Trăn, Hàn Uyên, Lữ Thư An sáng ngời.
Bọn họ sôi nổi gật đầu.
“Về sau nghe lời ta, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, trên người ta có rất nhiều tuyệt học.” Dịch Tiểu Phong cười nói.
Nghe vậy, mọi người cũng không có nghi ngờ hắn.
Thằng này, trên người xác thật có rất nhiều công pháp bí tịch.
Trên đai lưng Dịch Tiểu Phong còn treo một cái túi to, bên trong đều là nhẫn trữ vật.
“Tốt, cũng nên nhích người rồi.”
Dịch Tiểu Phong vặn cổ nói, mọi người không có ý kiến, bọn họ vẫn luôn đợi Dịch Tiểu Phong.
Tần Cầm Tuyết lấy bản đồ ra, cùng Liễu Như Thấm, Quách Linh Linh thương lượng, dẫn đường.
Dịch Tiểu Phong đi ở phía sau, vừa luyện kiếm, vừa đi tới.
Hiệu quả của Xá lợi Kim Đan thật sự là bá đạo, mặc dù vừa rồi mới thi triển Kim cương chưởng, hắn vẫn có cảm giác tinh lực tràn đầy, cần phải phát tiết một chút, nếu không sẽ nghẹn đến mức hỏng mất.
……
Một tòa đại điện vàng kim lộng lẫy, hai bên có hoà thượng ngồi thành từng hàng, có người gương mặt không giận tự uy, có gương mặt hiền từ, có ưu sầu thiện cảm, có bi thương.
Nơi này là thánh địa Trung Nguyên châu, Kim cương Phật viện!
Mà chính điện có ba tôn Phật tu đang ngồi, trên người bọn họ tản ra kim quang, mặt không biểu tình, giống như tiên thần.
Kim cương Phật viện, ba đại trụ trì!
Còn được xưng là ba đại Kim cương Phật!
Hòa thượng già nua ở giữa bỗng nhiên trợn mắt, hắn không có đồng tử, trong mắt một mảnh vàng kim, cả người có vẻ vô cùng uy nghiêm.
Kim cương Phật Huyền Nhất!
“Xá lợi của Huyền Thương sư đệ bị người ta luyện hóa.” Kim cương Phật Huyền Nhất chậm rãi mở miệng nói.
Lời vừa nói ra, tất cả hòa thượng mở to mắt.
“Huyền Thương sư đệ không phải đã chết trên trăm sao?”
“Xá lợi Kim Đan vẫn còn?”
“A di đà phật, Phật ta bất hạnh.”
“Muốn đi bắt người nọ sao?”
“Hay là Huyền Thương sư đệ thật sự bị người ta hại chết?”
Trong đại điện nhấc lên tiếng nghị luận.
Kim cương Phật Huyền Nhất bấm tay tính toán, nói: “Xá lợi của Huyền Thương sư đệ bị một tu sĩ Trúc Cơ cảnh luyện hóa, phỏng chừng là cơ duyên của vị kia tiểu bối kia, dường như hắn hoàn toàn truyền thừa Kim cương chưởng, Lôi Thần hống, Trừ tà Kim thân, là kỳ tài có một không hai.”
“Thiên kiêu thế này nhất định trở thành cường giả tuyệt thế, nếu hướng thiện, thiên hạ có phúc, nếu hướng ác, thiên hạ gặp nạn.”
“Các ngươi ai nguyện đi dẫn đường cho vị tiểu bối kia?”
Các hòa thượng trên điện hai mặt nhìn nhau, không có người mở miệng.
Bọn họ cũng đều biết nơi Huyền Thương hòa thượng chết.
Từ Trung Nguyên châu đến Đại Càn châu, cũng không phải là một đoạn đường ngắn.
Cuối cùng, một người hòa thượng hùng tráng đứng dậy, trên cổ hắn đeo một cái Phật châu, mỗi một viên Phật châu to cỡ nắm tay.
“Đồ nhi nguyện đi trước!”
Kim cương Phật Huyền Nhất liếc hướng hắn, khẽ gật đầu, nói: “Lôi Liệt, nhớ lấy, không thể lỗ mãng, dạy người cần phải ôn hòa, không ngại phiền toái.”
Lôi Liệt gật đầu, nói một tiếng A di đà phật.
……
Hoàng hôn đã đến.
Trải qua một ngày lên đường, đám người Dịch Tiểu Phong rốt cuộc tìm được nơi bản đồ chỉ.
Phía trước là một mảnh núi rừng âm u, bị sương mù dày đặc che đậy.
Vừa nhìn liền khiến người ta bất an.
Dịch Tiểu Phong cũng không có hoảng hốt.
Có Nam Tần tôn giả, Tam kiêu, Kiếm Trăn ở đây, rất khó xảy ra chuyện.
Hắc Kiêu đi phía trước, nói: “Các ngươi đi theo phía sau ta, khoảng cách giữa mỗi người không vượt quá hai mét, sương mù này có hiệu quả mê hoặc, một khi tụt lại phía sau liền phiền toái.”
Mọi người gật đầu.
Bạch Kiêu, Hồng Kiêu đi theo đội ngũ ở vị trí cuối cùng.
Dịch Tiểu Phong lấy hàn kiếm ngàn năm ra, chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Sau khi tiến vào rừng cây, bọn họ có loại cảm giác trực tiếp bước vào bóng đêm.
Phóng mắt nhìn lại, có thể thấy phạm vi không lớn.
Lữ Thư An muốn đốt đuốc, nhưng bị Kiếm Trăn ngăn lại.
“Sương mù này gặp lửa có khả năng sinh ra khí độc.” Kiếm Trăn nghiêm túc nói.
Vào Nam ra Bắc hắn vẫn có không ít kiến thức.
Quách Linh Linh mở miệng nói: “Ta nhớ rõ phụ thân nói qua, hắn đi qua một mảnh núi rừng, bên trong có quỷ thần, cho nên hắn cảm thấy vùng này rất thần tính, liền định cư tại đây, hay chính là nơi này?”
Quỷ thần?
Dịch Tiểu Phong nói: “Lời này của ngươi có chút dọa người, chúng ta có thể mạo phạm đến quỷ thần hay không?”
Nam Tần tôn giả mở miệng nói: “Đừng nhìn Tu Chân giới lấy chính ma lưỡng đạo là chủ, trong thiên địa xác thật tồn tại rất nhiều điều mà lão quái Nguyên Anh đều khó có thể lý giải, tỷ như những cái bí cảnh thượng đó, Kiếm Thánh đã từng lang bạt một chỗ bí cảnh, khi ra tới đã bị trọng thương.”
“Ngẩng đầu ba thước có thần minh, cũng không phải nói chơi.”
“Nghe nói giữa trời đất này vẫn luôn tồn tại lục địa Tiên thần, bọn họ bảo hộ thiên địa, không có tiếng tăm gì.”
Hàn Uyên nhướng mày cười nói: “Sư tổ ta có phải chính là lục địa tiên thần hay không?”
Nam Tần tôn giả trừng hắn một cái.
Lữ Thư An theo sát nói: “Ta trước kia khi đọc sách ta từng nghe một lão giả trên trấn nói, ở trong núi gặp được quỷ thần không cần sợ hãi, quỷ thần là tới bảo hộ chúng ta, chỉ cần chúng ta cúi đầu ba cái, quỷ thần còn có thể thỏa mãn một cái tâm nguyện, có thể nhìn thấy người đã chết một lần.”
Liễu Như Thấm tức giận nói: “Ngươi đó là gặp quỷ.”
Mọi người cứ tán gẫu đi tiếp như vậy, ngược lại cũng không còn khẩn trương.
Không bao lâu, bọn họ đã ở trong bóng đêm thăm thẳm, tầm nhìn không đến một trượng.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nổi da gà.
Hắn nhíu mày.
Đây là hiệu quả sau khi luyện thành Trừ tà Kim thân.
Một khi có tà ám tới gần, thân thể hắn liền sẽ có phản ứng.
“Mọi người cẩn thận, chung quanh có đồ vật ô uế.” Dịch Tiểu Phong thấp giọng nói.
Hắc Kiêu lấy ra một cái chuông đồng, nhẹ nhàng lay động.
Tiếng chuông thanh thúy, ở vang lên trong rừng cây.
Hàn Uyên nhịn không được nhưng nói: “Chuông này có tác dụng gì?”
Hắc Kiêu cũng không quay đầu lại, trả lời: “Trừ tà.”
“Nơi này xác thật có đồ vật ô uế, mọi người cẩn thận một chút, quỷ tà chi khí đang nhanh chóng tăng mạnh, chỉ sợ có Quỷ Vương trấn thủ!”