Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 181: Kiếm Thần Hiên Viên, sư đồ ước định!

Chương 181: Kiếm Thần Hiên Viên, sư đồ ước định!


truyendichgiare.com

* * *

Kiếm quang chiếu rọi khuôn mặt Dịch Tiểu Phong, Thiên hạ kiếm Văn đạo nhấc lên một trận gió thổi bay tóc đen của hắn.
Bí tịch Kinh thần kiếm quyết đã bị hắn kiếm khí cắt nát.
Trong mắt Dịch Tiểu Phong tràn ngập chờ mong.
Cũng đừng để cho ta thất vọng!
Kiếm quang còn chưa hoàn toàn biến mất, một chùm tia sáng bỗng nhiên bắn trúng trán Dịch Tiểu Phong.
Oanh!
Ý thức Dịch Tiểu Phong chợt nổ vang, lâm vào bên trong hư không trống rỗng.
Hắn ngây ngốc đứng ở tại chỗ.
Đám người Hàn Uyên, Tần Cầm Tuyết thấy vậy lập tức đi tới.
La Ngự Thiên khẽ nhíu mày.
Tiểu tử này đang làm cái quỷ gì?
……
Dịch Tiểu Phong đột nhiên trợn mắt.
In vào mắt hắn chính là một đỉnh núi, buổi hoàng hôn mặt trời lặn xuống, cạnh vách núi là biển mây cuồn cuộn, đại khí hào hùng.
Dịch Tiểu Phong nhìn thấy phía trước có một bóng người.
Hắn đứng ở bên vách núi, đưa lưng về phía Dịch Tiểu Phong, nhìn ra xa phía mặt trời chiều ngã về tây.
Chẳng lẽ là Kiếm Thần?
Dịch Tiểu Phong âm thầm tò mò, đi tới.
Người này mặc một bộ bạch y, quần áo thêu đồ án song long hí châu, tóc đen dài đến eo, theo gió bay bay.
Dịch Tiểu Phong đi tới phía sau hắn, mở miệng hỏi: “Kiếm Thần?”
“Ngươi muốn học Kinh thần kiếm quyết?”
Đối phương cũng không quay đầu lại hỏi.
Dịch Tiểu Phong gật đầu nói: “Mau dạy ta đi.”
Kiếm Thần xoay người hỏi: “Ta đáp ứng sẽ dạy ngươi khi nào?”
Khuôn mặt hắn rơi vào trong mắt Dịch Tiểu Phong.
Rất soái khí.
Cũng rất trẻ tuổi.
Nhìn qua còn trẻ tuổi hơn Bạch Hồng Tiêu.
Mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc, giữa chân mày lộ ra khí phách hăng hái.
Vừa nhìn thì không giống như là Kiếm Thần, mà là một vị thiếu hiệp tiêu dao thiên hạ.
“Ta đã tìm hiểu bí mật của bí tịch, ngươi chẳng lẽ không truyền tuyệt học cho ta? Cái cửa ải ngươi thiết kế, trừ ta ra, phỏng chừng không ai có thể nghĩ đến.” Dịch Tiểu Phong trả lời, lén lút quan sát Kiếm Thần.
Kiếm Thần cười như không cười nói: “Tuyệt học của Kiếm Thần ta há là thứ tùy tiện người nào cũng có thể học?”
“Đúng vậy, ta duy nhất trong vạn người, ngươi dạy ta đi.”
“Ngươi phải chứng minh.”
“Không phải lại muốn ta đánh với ngươi chứ? Kịch bản của cao nhân các ngươi đều như vậy, lại muốn cùng cảnh giới, thực lực so kiếm pháp, từ đó dò xét tư chất của ta?”
“……”
Kiếm Thần im lặng, Dịch Tiểu Phong cũng không nói lời nào.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Một lúc lâu.
Kiếm Thần mở miệng nói: “Ngươi nói có đạo lý, phương pháp như vậy xác thật cũ kỹ, huống hồ tư chất đều không phải là cố định, lúc trước tư chất kiếm đạo của ta cũng đều không phải là mạnh nhất trong thời đại, thậm chí còn không tính là thiên tài.”
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Này liền thôi, quan trọng nhất chính là duyên phận, ở thời đại này của ta, thế nhân đều mau quên danh Kiếm Thần, chỉ có Kiếm Thánh, ngươi nếu không truyền tuyệt học, về sau thật sự sẽ không còn ai nhớ rõ ngươi, ít nhất ta còn có thể giúp ngươi phát dương quang đại, trọng chấn uy danh Kiếm Thần.”
Kiếm Thần nhíu mày nói: “Kiếm Thánh? Dương Tuyệt tiểu nhi sao?”
Dương Tuyệt?
Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói: “Không rõ ràng lắm, nhưng khắp thiên hạ nhắc tới kiếm khách đệ nhất, mỗi người đều sẽ nói là Kiếm Thánh.”
“Hừ!”
Trong mắt Kiếm Thần trong hiện lên vẻ không vui.
Hắn trầm ngâm nói: “Ta đây liền truyền thụ ngươi kiếm pháp mạnh nhất từ xưa đến nay!”
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Giọng điệu này giống y như chính hắn.
Hư trương thanh thế!
Kiếm Thần giơ tay, một thanh kiếm gỗ xuất hiện ở trong tay.
“Ngươi học theo ta, học một chiêu, luyện một chiêu.” Kiếm Thần mở miệng nói, khi nói chuyện, hắn đã bắt đầu động tác.
Tay Dịch Tiểu Phong nâng Vô pháp kiếm, học theo.
Chiều dài Vô pháp kiếm vượt qua phần lớn thanh kiếm, thông thường Dịch Tiểu Phong luyện kiếm đều sẽ dùng Vô pháp kiếm, để tránh về sau thi triển kiếm pháp đối địch xuất hiện tình trạng không quen tay.
Kiếm chiêu của Kiếm Thần mới đầu đơn giản, cũng không mau, Dịch Tiểu Phong nhẹ nhàng bắt chước.
Khi vượt qua năm trăm chiêu, Dịch Tiểu Phong liền bắt đầu thấy có chút khó khăn.
Khi hơn một ngàn chiêu, Dịch Tiểu Phong đã là cố gắng chống đỡ.
Kiếm Thần không có dừng lại, ngược lại nhanh hơn.
Dịch Tiểu Phong cảm thấy chính mình bị nhắm vào, nhưng lại không thể không tiếp tục.
Hắn có dự cảm.
Nếu hắn kêu ngừng, cọc cơ duyên này liền không còn.
Kiếm Thần nhìn qua trẻ tuổi, trên thực tế tâm cao khí ngạo, xem phản ứng từ khi hắn nghe được tên Kiếm Thánh về sau liền hiểu rõ..
Kiếm Thần muốn chính là một cái chữ nhất.
Chính mình mạnh nhất!
Đồ đệ thiên phú tốt nhất!
Mặc dù hắn nói bản thân đã từng không có thiên phú.
Dịch Tiểu Phong cắn răng kiên trì.
……
Trong hiện thực.
Đám người Hàn Uyên, Liễu Như Thấm, Nam Tần tôn giả từ xa nhìn về Dịch Tiểu Phong.
Tay Dịch Tiểu Phong nâng Vô pháp kiếm, đang nhắm mắt luyện kiếm.
Mọi người, bao gồm La Ngự Thiên, tất cả đều xem rất nghiêm túc.
“Kiếm pháp này thay đổi a.”
Hàn Uyên cảm thán nói, ngay từ đầu, kiếm chiêu của Dịch Tiểu Phong rất đơn giản, hiện tại đã trở nên cao thâm.
Kiếm Trăn nhíu mày, thấp giọng nói: “Kiếm pháp này không thích hợp, chiêu thức không nối liền, nhưng lại có cảm giác hoàn mỹ.”
La Ngự Thiên bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn cầm theo cự kiếm đi tới.
Mọi người cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu.
“Lão tử không đánh nhau, các ngươi an phận chút, lão tử chỉ nhìn xem, dáng vẻ lão tử cuồng dã, nhưng phàm là làm việc đều chú ý quy củ, cũng không đánh lén!”
La Ngự Thiên hùng hùng hổ hổ nói, không hề có phong phạm tiền bối Nguyên Anh.
Tần Cầm Tuyết âm thầm phun nhổ: “Ngươi vừa xuất hiện liền đánh lén!”
Lời này chỉ có thể nói ở trong lòng, không thể thốt ra.
La Ngự Thiên nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Phong.
Nam Tần tôn giả đi vào bên cạnh hắn, cười ha hả nói: “Thế nào? Người này chính là người có hi vọng vượt qua Kiếm Thánh, Kiếm Thánh cũng cho rằng như vậy.”
La Ngự Thiên hừ nói: “Kiếm Thánh tính cái cây búa gì, cũng chỉ sinh ra sớm hơn vài thập niên so với lão tử.”
Hàn Uyên vừa nghe có người vũ nhục Kiếm Thánh, tức khắc liền nổ, nói: “Sư tổ ta thiên hạ vô địch!”
La Ngự Thiên trừng mắt liếc hắn một cái, giơ cự kiếm lên, đặt ngang cổ Hàn Uyên, hừ nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
Hàn Uyên bạo nộ: “Dù ngươi chém chết ta, sư tổ ta cũng là thiên hạ vô địch!”
La Ngự Thiên trợn trắng mắt, nói: “Lão tử cũng không giết vãn bối.”
Hàn Uyên trầm mặc.
Hắn cũng sợ, chuyển biến tốt liền ổn.
Nam Tần tôn giả lắc đầu.
Hắn cảm thấy đầu óc Hàn Uyên có vấn đề.
Trách không được dù liếm như vậy, Bạch Hồng Tiêu cũng không thu hắn làm đồ đệ.
Kiếm Trăn ôm quyền nói: “Tại hạ Kiếm Trăn, đến từ Trung Nguyên châu, may mắn vào được Thiên kiếm bảng, tại hạ du lịch thiên hạ, rất ít gặp được thể tu kiếm khách, đặc biệt là giống ngài như vậy……”
“Câm miệng cho lão tử!”
La Ngự Thiên không kiên nhẫn nói.
Kiếm Trăn nghẹn lại, tay nắm chuôi kiếm đang run rẩy.
Tần Cầm Tuyết, Quách Linh Linh, Liễu Như Thấm, Lữ Thư An đều buồn cười.
Sau đó, lực chú ý của mọi người lại đặt ở trên người Dịch Tiểu Phong.
Thân pháp của Dịch Tiểu Phong thay đổi.
Trước đó tuy rằng tốc độ vung kiếm nhanh, nhưng thân hình chuyển động không nhanh, hiện tại đã nhanh đến mức tạo ra tàn ảnh, nếu người thường nhìn thấy, còn tưởng rằng có mấy chục vị Dịch Tiểu Phong đan xen, làm người ta hoa cả mắt.
La Ngự Thiên thấp giọng quát: “Tiểu tử được lắm! Thế mà đang ngộ đạo kiếm pháp, hơn nữa là tuyệt thế kiếm pháp.”
Hai mắt hắn tỏa ánh sáng, bắt đầu chờ mong.
“Chúc mừng người chơi Xuân Thu trở thành người chơi đầu tiên đạt được khí vận chức quan!”
Tần Cầm Tuyết bỗng nhiên nghe được âm thanh nhắc nhở của trò chơi.
Liên tục vang lên ba lần.
Tần Cầm Tuyết âm thầm cảm khái, toàn thế giới quá nhiều người chơi.
Luôn có người bộc lộ tài năng.
Nhưng cùng so sánh với Dịch Tiểu Phong, chênh lệch quá lớn.
Tần Cầm Tuyết nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, ánh mắt kiên định.
Nàng muốn đi theo Dịch Tiểu Phong.
Nàng phát hiện một cái quy luật.
Người chơi khác có khả năng đang mưu cầu địa vị, quyền lực, danh lợi, chỉ có Dịch Tiểu Phong, là tu tiên thật sự.
Tần Cầm Tuyết cảm thấy không thể vào triều đình
Một khi vào, sẽ ảnh hưởng cả đời.
……
Không biết qua đi bao lâu.
Ý thức Dịch Tiểu Phong đã mơ hồ.
Hắn hoàn toàn là bằng vào ý chí mà kiên trì.
Hắn thậm chí không rõ ràng lắm chính mình bắt chước đúng hay không.
“Kế tiếp ta truyền thụ ngươi Kinh thần kiếm quyết thật sự.”
Thanh âm Kiếm Thần truyền vào trong tai Dịch Tiểu Phong, làm hắn nháy mắt tỉnh táo.
Cái quỷ gì!
Hiện tại mới bắt đầu?
Dịch Tiểu Phong thiếu chút nữa hỏng mất.
Tầm nhìn đều đã mơ hồ.
Cảm giác của Dịch Tiểu Phong xao động, ngay sau đó liền lâm vào hôn mê.
Một lúc thật lâu.
Dịch Tiểu Phong cảm giác chính mình đã ngủ một giấc.
Không có nằm mơ.
Hắn mở to mắt, phát hiện mình còn ở phía trên đỉnh núi.
Kiếm Thần vẫn như cũ, đứng ở vách núi nhìn chân trời.
t
Dịch Tiểu Phong bỏ qua mỏi mệt, tinh thần tỉnh táo.
Hắn bước nhanh đi tới sau lưng Kiếm Thần, hỏi: “Kinh thần kiếm quyết đâu, khi nào dạy ta?”
Kiếm Thần trả lời nói: “Đã dạy.”
Dịch Tiểu Phong há hốc mồm.
Hắn hoàn toàn không có ký ức.
“Ngươi còn nắm giữ một loại kiếm pháp tuyệt diệu khác, người sáng tạo ra kiếm pháp này khó lường.” Kiếm Thần tán thưởng nói.
Thiên hạ kiếm?
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, Kiếm Thần làm sao nhìn trộm đến kiếm pháp Thiiên hạ kiếm?
“Ngươi đã học xong Kinh thần kiếm quyết, kiếm pháp này chỉ có khi tiến vào chiến đấu mới có thể hiện lên trong đầu ngươi, ngươi trở về đi.”
Kiếm Thần xoay người cười nói, nụ cười tuy rằng vẫn có sự kiêu căng, nhưng so với lúc trước ôn hòa hơn một ít.
Hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì, hỏi: “Sư phụ ngươi là ai? So với vị Kiếm Thánh kia như thế nào?”
Dịch Tiểu Phong trả lời nói: “Sư phụ ta chính là Kiếm Thánh.”
Nụ cười của Kiếm Thần đọng lại.
Hắn thiếu chút nữa nổi giận.
Ngươi nói muốn truyền thừa kiếm pháp của ta để vượt qua Kiếm Thánh!
Kết quả sư phụ ngươi chính là Kiếm Thánh……
Vậy ngươi lợi hại, người thơm lây còn không phải sư phụ ngươi, cùng Kiếm Thần ta có liên quan gì?
Dịch Tiểu Phong nhìn thấu tâm tư của hắn, cười nói: “Yên tâm, ta tập hợp sở trường bách gia, khi thi triển Kinh thần kiếm quyết sẽ báo danh hào của ngươi.”
“Đúng rồi, Kiếm Thần, ngươi tên là gì?”
Ánh mắt Kiếm Thần phức tạp, nói: “Tên của ta sớm đã không tồn tại, kiếm là tên của ta.”
Dịch Tiểu Phong nhướng mày, hỏi: “Nga? Vậy kiếm của ngươi gọi là gì?”
“Hiên Viên.”
Kiếm Thần phất tay nói, Dịch Tiểu Phong bị một luồng gió mạnh đẩy ra.
Cảnh tượng xung quanh vỡ nát, ý thức của Dịch Tiểu Phong trở lại trong thân thể.
Đám người Nam Tần tôn giả, Hàn Uyên sôi nổi vây quanh.
“Thế nào?”
“Sư phụ, học được sao?”
“Vừa rồi ngươi thi triển kiếm pháp cảm giác rất lợi hại a.”
“Tu vi có tăng lên hay không?”
Dịch Tiểu Phong bị mọi người hỏi mà bừng tỉnh.
Hắn ra vẻ thâm sâu, nói: “Xác thật học xong.”
Hắn nhìn về phía La Ngự Thiên, hỏi: “Ngươi nghe nói qua Hiên Viên sao?”
Mọi người sửng sốt.
Hiên Viên?
Tần Cầm Tuyết thì nghĩ đến Hoàng Đế Hiên Viên.
Sắc mặt La Ngự Thiên khẽ đổi, nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Kiếm Thần Hiên Viên mới vừa truyền ta một bộ kiếm quyết, tên là Kinh thần kiếm quyết.”
“Không có khả năng! Ngươi đang hù dọa lão tử!”
La Ngự Thiên quát mắng, giống như một con ma thú đang rít gào.
Dịch Tiểu Phong nâng kiếm, nói: “Ta muốn lần nữa khiêu chiến ngươi!”
Hắn nóng lòng muốn thử.
Muốn nhìn một chút ở trong chiến đấu có thể lĩnh hội Kinh thần kiếm quyết hay không.
La Ngự Thiên hừ nói: “Ngươi đã thắng, lão tử không đánh với ngươi, ngươi tùy thời có thể đi rồi.”
Dịch Tiểu Phong sửng sốt.
Những người khác cũng há hốc mồm.
Tuỳ tiện như vậy?
Dịch Tiểu Phong nhíu mày hỏi: “Lúc trước ngươi nói đáp ứng một chuyện của sư phụ ta, chuyện gì?”
La Ngự Thiên hừ nói: “Sư phụ ngươi để ta làm đồ tôn của hắn.”
Nhắc tới việc này, hắn liền phải nén giận.
Dịch Tiểu Phong trừng mắt nói: “Nguyên lai ngươi là đồ nhi của ta!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất