Chương 212: Đại chiến bắt đầu, ngoài thành có người đợi
truyendichgiare.com
* * *
Vệ Ma buông xuống!
Trong hoàng cung, tất cả mọi người bị dọa, nhìn bầu trời cuồn cuộn u ám, khủng hoảng lo sợ bắt đầu lan tràn.
Ngay cả Dịch Tiểu Phong cũng bị hù dọa.
Vệ Ma dám nhảy ra, nhất định là có mười phần nắm chắc.
Nghe ý của hắn, rõ ràng ở Đại Càn châu trừ Bạch Hồng Tiêu, hắn cũng không để ai trong mắt.
“Vệ Ma, hơn một trăm năm không thấy, ngươi vẫn là cuồng ngạo như vậy, ngươi thật muốn lấy sức bản thân đối phó chúng ta?” Hàm Ly cười nói.
Cao thủ các đại tông môn sôi nổi đi đến chung quanh Hàm Ly, đồng thời bùng nổ khí thế.
Oanh!
Khí thế của một đám lão quái Nguyên Anh hội tụ lại, giống như núi lửa bùng nổ, xuyên thủng biển mây.
Cuồng phong bá đạo bức cho đám người Dịch Tiểu Phong không thể không lui về phía sau.
Trời đất tối tăm, cuồng phong chợt nổi, giống như mạt thế.
Một trận đại chiến sắp bùng nổ!
Dịch Tiểu Phong lôi kéo Nam Tần tôn giả cùng Liễu Như Thấm, nói: “Bảo vệ tốt ta a, Kiếm Ma, tùy thời biến thân.”
Nam Tần tôn giả gật đầu.
Liễu Như Thấm câm nín.
Hiện tại mọi người đều kêu nàng Kiếm Ma, nàng cảm thấy tên này không thích hợp nữ tử.
Kiếm Trăn liếc hướng Từ công công, nói: “Ngươi là lo lắng hắn?”
Dịch Tiểu Phong nói: “Trong hoàng cung còn không ít cao thủ ẩn núp, cần phải cẩn thận một chút.”
Nhìn thấy Dịch Tiểu Phong không coi ai ra gì phân phó các cao thủ Thiên hạ kiếm khách, Trác Tiên Dung lại tức giận.
Gia hỏa này hoàn toàn không có đem nàng đặt ở trong lòng.
Nàng cắn răng hỏi: “Dịch Tiểu Phong, hứa hẹn lúc trước ngươi nói với ta còn tính sao?”
Mọi người không khỏi nhìn về phía nàng.
Hàn Uyên hài hước hỏi: “Sư phụ ta hứa hẹn cái gì với ngươi?”
“Hắn nói chỉ cần hắn còn sống, bất luận ở đâu, chỉ cần ta có nguy hiểm, chắc chắn vượt lửa vượt sông, tiến đến cứu ta.”
“Hắn nói hắn để ý ta nhất, chỉ hy vọng ta vui vẻ.”
“Hắn nói muốn nguyện cả đời trung thành với ta.”
Trác Tiên Dung càng nói càng giận, hốc mắt đều đã ươn ướt, thật sự là khiến người ta nhìn thấy mà thương.
Dịch Tiểu Phong biết được tính cách của nàng, nha đầu này tuyệt đối là đang lừa gạt.
Hắn lời lẽ chính đáng nói: “Ngày sau, nếu ngươi gặp nạn, Thiên hạ kiếm khách nhất định tiến đến chi viện.”
Trác Tiên Dung nhíu mày.
Nàng muốn không phải cái đáp án này.
Lữ Thư An cảm khái nói: “Nhân duyên của sư phụ thật phong phú.”
Trác Tiên Dung trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
Dịch Tiểu Phong âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật ra như vậy cũng khá tốt.
Tuy rằng Trác Tiên Dung còn đang giận, nhưng không có phát triển thành thù hận không đội trời chung.
Vệ Ma cùng đám người Hàm Ly, Thanh Lung đạo trưởng tựa hồ lâm vào trạng thái quan sát lẫn nhau, hai bên đều không có nói chuyện, những người khác cũng yên tĩnh lại, khẩn trương quan sát.
Trác Sính Thiên cũng nhìn lên bóng dáng Vệ Ma.
Hắn âm thầm cầu nguyện.
Vệ Ma phải thắng a!
Nếu cứ tiếl tục như vậy, hắn mặc dù chết không nhận tội, cũng không có cách nào thoát khỏi những cái chứng cứ phạm tội đó.
Hắn nhìn ra được, Hàm Ly rõ ràng đang thiên vị Dịch Tiểu Phong.
Hắn cũng nghe nói qua chuyện cũ giữa Hàm Ly cùng Bạch Hồng Tiêu.
“Nếu ngươi khăng khăng muốn chiến, ta đây chờ liền phụng bồi tới cùng!”
Hàm Ly bỗng nhiên cao giọng hô, nói xong, hắn dẫn đầu hóa thành một đạo kiếm quang nhảy lên, hơn mười vị cao thủ khác cũng theo sát phóng lên cao.
Lôi vân quay cuồng, Vệ Ma cùng Thất tinh đỉnh cũng biến mất.
Từng tiếng gầm rú truyền đến.
Dịch Tiểu Phong rất muốn quan chiến, nhưng cách tầng mây, hắn nhìn không tới.
Hắn cũng có thể hiểu.
Đám người Hàm Ly là sợ lan đến gần bá tánh trong thành.
Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn về phía Từ công công.
Từ công công cũng đang nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt hai người đều rất bình tĩnh.
Từ công công đối với hắn rất khó chịu.
Trước đó Từ công công liền hoài nghi hắn là Dịch Tiểu Phong, nhưng bị hắn lừa dối, hiện tại thân phận bị vạch trần, Từ công công cảm giác mặt chính mình đều bị đánh sưng lên.
Nhưng hiện tại lại không dám nói cái gì, sợ để người ta mượn cớ.
Hồn phách Trác Sính Thiên đã bị cố định, không thể động đậy, do các đệ tử Thiên kiếm thánh tông trông coi.
Đám quần thần Ngô quốc chỉ có thể từ nơi xa quan sát, không dám tới gần, bao gồm hoàng thân quốc thích.
Lữ Thư An nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, hỏi: “Muốn hay không……”
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu.
Chạy trốn!
Tần Cầm Tuyết lắc đầu nói: “Trước đừng, lỡ như bên ngoài có địch nhân đây, vừa rồi âm thanh trong thẻ ngọc không phải nói đã phái cao thủ tới sao? Ở chỗ này, còn có các đại tông môn có thể bảo hộ chúng ta.”
Lữ Thư An vừa nghe, cảm thấy có đạo lý.
“Chậc chậc, không biết Kiếm bá nói chuyện có giữ lời hay không.” Hàn Uyên cười nói.
Nếu là La Ngự Thiên cũng gia nhập bọn họ, vậy quá tuyệt vời!
La Ngự Thiên, Nam Tần tôn giả, Kiếm Ma, hơn nữa Kiếm Trăn, thiên hạ này, nơi nào không thể đi?
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Đồ nhi không phải nói hắn tuân thủ ước định nhất sao?”
Nam Tần tôn giả giả khụ một tiếng nói: “Nghe nói là cái dạng này, nhưng làm đồ đệ ngươi, lấy thân phận của hắn sợ là……”
Hàn Uyên vỗ vai hắn, mắng: “Ngươi có ý gì? Làm đồ đệ cho sư phụ ta thiệt thòi lắm sao?”
Nam Tần tôn giả bị vỗ đến sắc mặt đều tái rồi.
Tên tiểu tử thúi này càng ngày càng không lớn không nhỏ!
Lúc này, một tên thái giám đi tới.
Đúng là Gia công công.
Kiếm Trăn theo bản năng muốn ngăn trở.
“Hắn là kiếm linh của ta, Ám dạ quỷ linh.” Dịch Tiểu Phong mở miệng nói.
Mọi người sửng sốt.
Ám dạ quỷ linh?
Gia công công hắc hắc cười nói: “Người này đã bị chủ nhân giết, ta đoạt xá.”
Trác Sính Thiên thấy một màn như vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cả Gia công công cũng……
Tiểu tử này quá đáng giận đi!
Trác Sính Thiên càng nghĩ càng thấy ớn.
Chẳng lẽ bên cạnh hắn đều là tai mắt của Dịch Tiểu Phong?
Còn cả tin ngọc bị lấy khi nào hắn cũng không biết.
Dịch Tiểu Phong bắt đầu đả tọa tu luyện, khôi phục linh lực.
Hắn lấy ra một lọ tụ khí đan, đổ vào trong miệng.
Kiếm Trăn nhìn lên lôi vân kịch liệt cuồn cuộn trên bầu trời, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hồi lâu.
Hàm Ly và các tu sĩ từ trên trời giáng xuống, dừng ở quảng trường hoàng cung.
Mọi người đều bị thương, áo trắng của Hàm Ly loang lổ vết máu, nhưng khí sắc vẫn như cũ.
“Hàm Ly tiền bối, tình huống thế nào?”
“Ma đầu kia đi rồi sao?”
“Sư phụ, ngài không có việc gì đi?”
“Vệ Ma vậy mà lợi hại như thế?”
“Không nghĩ tới Ngô quốc ẩn giấu dã tâm như thế, nếu Trác Sính Thiên thành công, hậu quả khó mà tưởng tượng.”
Các tu sĩ vây lên, nghị luận sôi nổi.
Nam Tần tôn giả tấm tắc bảo lạ: “Vệ Ma đi rồi, quả nhiên, thời đại thay đổi, ma đạo truyền thuyết đã không phải tồn tại không thể địch lại được.”
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Vệ Ma cùng Vệ tiền bối có quan hệ như thế nào?”
Nam Tần tôn giả trả lời nói: “Thế như nước với lửa, Vệ Khấp Tâm chỉ là một trong những đứa con của Vệ Ma, Vệ Ma từng đi khắp nơi lưu tình, nữ nhân không có một ngàn, cũng có tám trăm, nếu không có Bạch Hồng Tiêu, Vệ Khấp Tâm còn sống không được đến hôm nay, cho nên Vệ Khấp Tâm vẫn luôn thù hận Vệ Ma.”
Hàn Uyên kinh ngạc nói: “Sư tổ cùng Vệ Khấp Tâm có quan hệ? Bọn họ không phải thù địch sao?”
Nam Tần tôn giả vuốt râu cười, cười mà không nói.
Hắn nghĩ nghĩ, ý vị sâu xa nói: “Con đường tu chân càng đi càng hẹp, người có thể đi đến cuối cùng, phần lớn đều có giao tình hoặc là quan hệ.”
Hàn Uyên như suy tư gì đó.
Lúc này, Hàm Ly đi tới.
Mọi người lập tức đứng dậy.
Hàm Ly nói: “Vệ Ma đã nói ra chân tướng, việc này xem như ngươi có công, Trác Sính Thiên xác thật tội ác tày trời, ngươi có thể tuỳ ý rời đi.”
Tùy ý rời đi?
Dịch Tiểu Phong nghe ra ẩn ý, nghi hoặc hỏi: “Tiền bối, ngài đối với ta……”
Hàm Ly giơ tay, nói: “Cao thủ Đại Nam Châu rất nhanh sẽ tới, ngươi phá hủy cơ hội của bọn họ, nhất định sẽ bị ghi hận, sớm ngày rời đi, càng an toàn, bá tánh trong Hoàng thành cũng có thể sớm một chút thoát khỏi nguy hiểm.”
“Mặt khác, ngoài thành có một người đang đợi ngươi, vừa rồi đối phó Vệ Ma, hắn ra sức không ít.”