Chương 312: Cuộc chiến giữa Kiếm Thánh, một người xuống núi
truyendichgiare.com
* * *
“Nói thẳng ra chính là dựa vào Khổng Niệm, đúng không?”
Dịch Tiểu Phong tức giận nói, ánh mắt nhìn về phía Kiếm Trăn.
Kiếm Trăn xấu hổ, giả khụ một tiếng, nghiêng đầu nhìn về hướng khác.
Dịch Tiểu Phong hừ một tiếng, hỏi: “Một ngàn đệ tử trước đó, tình huống như thế nào?”
Tần Cầm Tuyết trả lời nói: “Đã gia nhập thế lực khắp nơi, bọn họ vẫn duy trì liên hệ với ta.”
Nam Tần tôn giả ý vị sâu xa nói: “Tần nha đầu lợi hại a, nhiều người như vậy đều có thể giữ liên hệ, trên ý nghĩa nào đó mà nói, cũng coi như là thiên tài.”
Những người khác nhìn về phía Tần Cầm Tuyết, ánh mắt cũng có chút vi diệu.
Có thể chiếu cố nhiều người như vậy, quá liều mạng.
Trừ phi là tuyệt đối trung thành với Dịch Tiểu Phong, hoặc là bản thân có tính toán riêng.
Dịch Tiểu Phong cũng không nghĩ nhiều.
Hắn biết Tần Cầm Tuyết làm như thế nào.
Tạo nhóm chứ sao.
Nếu không, dù Tần Cầm Tuyết có mười cái phân thân, cũng rất khó bảo trì liên hệ cùng nhiều người như vậy.
“Những đệ tử này rất quan trọng, thời điểm cần thiết cũng có thể hứa hẹn một ít chỗ tốt, ngươi phải bắt chẹt đúng mực.” Dịch Tiểu Phong nghiêm túc nói.
Tần Cầm Tuyết gật đầu.
Hàn Uyên hừ nói: “Sư phụ, sau khi tông môn thành lập, nhóm đệ tử đầu tiên để cho ta dẫn dắt đi, dù sao cũng phải bồi dưỡng một chút thế lực trực hệ.”
Hắn còn trừng mắt nhìn Tần Cầm Tuyết, liếc một cái.
Dịch Tiểu Phong nhịn không được gõ trán hắn, tức giận nói: “Đều là người một nhà, cùng chung hoạn nạn, đừng âm dương quái khí, mọi người phải tín nhiệm lẫn nhau.”
“Người tốt với ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi, nhưng nếu muốn phản bội ta, đừng thấy ta tốt tính, tin tưởng ta, ta cũng có một mặt độc ác.”
Khổng Niệm dùng kiếm gỗ đâm trên mặt đất một cái, mắt lạnh nhìn qua mọi người.
Mọi người gật đầu, đa số người đều không có ý nghĩ gì khác, cho nên cũng không sợ.
Lôi Liệt thì như đang suy tư gì đó.
Nhiều ngày không thấy, sát khí trên người Dịch Tiểu Phong càng ngày càng nặng.
Phía trước đã trải qua chuyện gì?
Cho đến hôm nay, Lôi Liệt vẫn muốn mang Dịch Tiểu Phong vào Kim cương Phật viện.
Mặc dù không được, hắn cũng phải đi theo Dịch Tiểu Phong, không thể để Dịch Tiểu Phong làm ác.
Dịch Tiểu Phong sở dĩ còn giữ hắn, là bởi vì biết được mục đích của hắn.
Lôi Liệt so với hòa thượng bình thường còn thuận mắt hơn, cũng không nói nhiều.
Dịch Tiểu Phong kêu hắn làm cái gì, hắn cũng nguyện ý đi làm.
Muốn sáng tạo một thế lực lớn, không có khả năng khiến tất cả mọi người đều trung thành và tận tâm, chỉ cần lợi dụng tốt là được.
Hai ngày tiếp theo, đám người Dịch Tiểu Phong vẫn luôn ở khách điếm.
Thẳng đến khi Tào Kinh tới tìm hắn.
“Dịch huynh đệ, vị trí tông môn đã phân cho ngươi, gần đó có một cái linh mạch lớn, xung quanh tài nguyên phong phú, có núi rừng, bốn phương tám hướng đều là thế lực phụ thuộc Thiên tông, cũng không cần lo lắng sẽ bị yêu quái tập kích.” Tào Kinh cười nói.
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Hồ Liệt đâu?”
Tào Kinh nói: “Cánh tay hắn bị chém rụng, về tông môn nối cánh tay, vốn dĩ muốn cáo biệt ngươi nhưng đệ tử Thiên tông đều vội vàng, hắn phải đuổi theo.”
Dịch Tiểu Phong gật đầu, không lộ dấu vết liếc Khổng Niệm một cái.
Mặt Khổng Niệm không biểu tình gì, phảng phất không phải nàng chém rụng tay Hồ Liệt.
Dịch Tiểu Phong lập tức kêu những người khác thu thập đồ vật, chuẩn bị xuất phát.
Tào Kinh chú ý tới Nam Tần tôn giả, La Ngự Thiên, Lôi Liệt.
Tất cả đều có tu vi Nguyên Anh.
Quả nhiên!
Dịch Tiểu Phong này không đơn giản.
Chỉ là Kim Đan cảnh, liền có thể thu hút nhiều cao thủ như vậy.
Phải biết rằng Kiếm Thánh chính là độc lai độc vãng.
Vị truyền nhân Kiếm Thánh này không giống Kiếm Thánh.
Sau thời gian một nén nhang, đám người Dịch Tiểu Phong đi theo Tào Kinh rời Đại Thiên vương thành.
Ở cửa thành, có một con thuyền đang chờ, một tòa cung điện trên thuyền, cực kỳ đồ sộ, tu sĩ lui tới đều nhịn không được mà dừng chân.
Tào Kinh mang theo mọi người lên thuyền, trên thuyền có mấy chục đệ tử Thiên tông đang chờ đợi.
“Đây là Thiên tông Kim luân, thuộc về vật chuyên dụng của Thiên tông, có thể chống đỡ Hóa thần tấn công.” Tào Kinh giới thiệu.
Khi Thiên tông Kim luân cất cánh, không hề xóc nảy cảm.
Dịch Tiểu Phong cười hỏi: “Tào đại nhân có địa vị không bình thường a, đi ra ngoài đều có thể mang pháp khí như vậy.”
Tào Kinh cười nói: “Thật không dám giấu giếm, ngoài thân phận đệ tử, còn hiệu lực cho phó tông chủ, không có việc gì thì đi khắp Loạn Thần châu, giúp Thiên tông tìm kiếm một chút thiên tài.”
“Nga? Người giống như ngươi, ở Thiên tông có rất nhiều đi?”
“Đó là tự nhiên, phó tông chủ ngày thường không làm chuyện khác, sẽ chuyên mời chào thiên tài, đặc biệt là sau khi Cửu U tông quật khởi, tu sĩ trẻ tuổi đều sùng bái nhân vật xuất thế ngang trời, Cửu U chân nhân quá thu hút người, Thiên tông có nội tình sâu nhưng chung quy quá lâu đời, so với sáu môn còn xa xôi hơn, quá nhiều gia tộc, tông môn phụ thuộc đưa tới đệ tử, khiến cho cơ hội chúng ta hấp thụ người từ ngoài đến càng ngày càng ít.”
Tào Kinh nói tới đây, thổn thức không thôi.
Hiện giờ trong Thiên tông, rắc rối phức tạp, nhìn như quái vật khổng lồ, thật ra các thế lực đều ngầm mang ý xấu.
Phó tông chủ sợ bị mất quyền, cho nên không ngừng chiêu nạp đệ tử trực hệ.
Dịch Tiểu Phong chính là ví dụ tốt nhất.
Tào Kinh cũng không ngẫu nhiên đi ngang qua.
Dù không phải hắn, cũng có đệ tử Thiên tông khác ở gần đó.
Đương nhiên, mượn sức thiên tài cũng có khen thưởng, giống như nhân viên bán hàng trong xã hội hiện đại.
Giữa nhân viên bán hàng tất nhiên cũng sẽ có cạnh tranh.
Dịch Tiểu Phong đứng ở đầu thuyền cùng Tào Kinh trò chuyện về Thiên tông.
Những người khác thì tản đi, từng người tham quan Thiên tông Kim luân.
Thiên tông Kim luân có tốc độ cực nhanh, như một ánh sao xẹt qua trời cao, ven đường có không ít tu sĩ ngự kiếm phi hành bị vượt qua.
Đứng ở đầu thuyền Thiên tông Kim luân, Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên cảm thấy trời đất này thật nhỏ.
Giống như giơ tay liền có thể sờ đến trời.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu.
Hắn cảm nhận được chính là quyền lực của Thiên tông.
Dựa theo lời Tào Kinh, tu sĩ Thiên tông nhiều không đếm xuể, cụ thể có bao nhiêu, không người nào biết, Thiên tông cũng cũng không công bố.
Số lượng Thiên tông Kim luân ở Thiên tông vượt qua trăm cái.
Nghe nói còn có pháp khí phi hành lợi hại hơn Thiên tông Kim luân..
Tông chủ Thiên tông càng là chân đạp thần long, uy phong lẫm liệt.
Rất nhiều người cho rằng nếu tiên lộ không bị cắt đứt, đám người tông chủ Thiên tông, Cửu U chân nhân, Hiên Viên Thần sớm đã có tư cách thành tiên.
Thật sự là bọn họ quá mạnh!
Dời non lấp biển, hái sao dời trăng, tuyệt không chỉ là nói suông.
Nhưng Tiên giới cũng không ở trên trời.
……
Một ngọn núi nguy nga.
Một lão giả áo đen đang ngồi, dưới thân là một thanh kiếm dựng đứng, hắn ngồi ở trên chuôi kiếm.
Khuôn mặt lạnh lùng, tuy đầu tóc đã bạc, nhưng tản ra một cổ khí thế cực mạnh, khiến vòm trời trên đỉnh đầu đổi sắc.
Quanh đỉnh núi, mây mù lượn lờ, không nhìn thấy các ngọn núi khác.
Một đạo kiếm quang bỗng nhiên phá tan biển mây, chỉ thấy một người bay vọt đến, dừng ở trên đỉnh núi.
Người này rõ ràng là Bạch Hồng Tiêu.
Bạch Hồng Tiêu một thân bạch y bay phần phật, ánh mắt sắc bén, ẩn hiện phong độ Kiếm Thánh.
Hắn nhìn lên lão giả áo đen trong không trung, khóe miệng khẽ nhếch, cười nói: “Tiền bối, vãn bối tới phó ước.”
Lão giả áo đen này chính là cao thủ đệ nhất Đại Nam châu!
Kiếm Thánh, Dương Tuyệt!
Hai người đều là Kiếm Thánh!
Dương Tuyệt trợn mắt, nhìn xuống Bạch Hồng Tiêu, nói: “Ngươi bị thương?”
Bạch Hồng Tiêu cười nói: “Một chút thương nhỏ, không đáng để lo.”
“Ngươi còn nhớ rõ hậu quả ước định giữa ngươi với ta?”
“Nhớ rõ, ta nếu bại, Đại Nam châu có thể xâm lấn Đại Càn châu, ta nếu thắng, Đại Nam châu kết minh cùng Đại Càn châu, ngàn năm không được nội chiến.”
“Ta hỏi chính là hậu quả đối với ngươi và ta.”
“Vãn bối cũng nhớ rõ, hôm nay, chỉ một người có thể xuống núi.”
Hai đời Kiếm Thánh, một người ở chỗ cao, một người ở chỗ thấp, bốn mắt nhìn nhau, hai cổ kiếm thế kinh khủng đã va chạm, đánh tan nát biển mây.