Chương 329: Đế đạo! Vô địch chi đạo!
truyendichgiare.com
* * *
Chưa chắc là đối thủ?
Như vậy ổn!
Dịch Tiểu Phong trực tiếp thúc giục, nói: “Sư phụ, đừng trang bức, mau tới cứu người, trong thành nhiều sinh mệnh như vậy, có thể xây rất nhiều cấp Phù Đồ.”
Bạch Hồng Tiêu bất đắc dĩ nói: “Vi sư thật sự đuổi không tới.”
“Được thôi, xem ra mạng những người đó nên dừng tại đây.”
“Không, ngươi có thể cứu bọn họ.”
“Ta chỉ có tu vi Kim Đan cảnh tầng ba.”
“Nhưng ngươi đã đạt được cơ duyên từ Âu Quân Tử, nếu lần này rời đi, Âu Quân Tử liền thu hồi, ngươi đuổi Thanh Quỷ Vương, sẽ bước lên Đế đạo, vô địch Đế đạo.”
“Đế đạo?”
Dịch Tiểu Phong bị hù doạ, lập tức dừng lại.
Thì ra Âu Quân Tử sảng khoái ban tiên văn cho hắn lại là một tầng khảo nghiệm.
Dịch Tiểu Phong đã hưởng thụ lực lượng tiên văn mang đến, hắn không muốn từ bỏ.
“Nhân gian có đế hoàng, yêu giới có Yêu đế, vạn sự vạn vật, đều có Đế giả, Đế giả ở trên chúng sinh, dù là Tiên giới, cũng có Đế.”
“Đế đạo, đó là con đường mạnh nhất.”
Lời Bạch Hồng Tiêu nói làm Dịch Tiểu Phong cảm thấy như sấm chớp nổ vang.
Hắn hỏi: “Ta nên làm như thế nào?”
Khổng Niệm, Tề Tử Nhạc nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, chờ đợi Dịch Tiểu Phong quyết định.
“Đi giết Thanh Quỷ Vương.” Bạch Hồng Tiêu nói.
“Ngươi muốn mượn cơ thể ta?”
“Không, ngươi phải dựa vào chính mình, là Đế giả, nên bá đạo tự tin, không sợ tất cả địch nhân trên thế gian.”
“Đồ nhi làm không được a.”
Dịch Tiểu Phong đều sắp phát điên.
Hắn làm thế nào đánh với Thanh Quỷ Vương?
Cảnh giới chênh lệch nhiều như vậy!
Bạch Hồng Tiêu nói: “Khi ngươi hoàn thành chuyện ngươi không làm được, đạo tâm liền sẽ lột xác, năm đó, ta cũng từng gặp loại tình cảnh như vậy.”
Dịch Tiểu Phong im lặng.
Lời cũng đã nói đến mức này, sao hắn có thể nhịn?
Cùng lắm thì chết!
Chết rồi, chờ một năm, lại có thể vào trò chơi!
Nhưng Đế đạo này rõ ràng là cơ duyên tuyệt thế, không thể bỏ lỡ!
Mẹ nó!
Liều mạng!
Tay trái Dịch Tiểu Phong lấy Bá vương cung ra, tay phải thi triển Ngự linh thần pháp, bắt đầu tích tụ lực lượng.
Hắn trở về theo đường cũ, Khổng Niệm lập tức đuổi sát.
Tề Tử Nhạc ngẩn người, bay lên dò hỏi: “Ngươi phải đối phó Thanh Quỷ Vương?”
“Đúng.”
“Ngươi điên rồi? Ngươi không phải đối thủ của Thanh Quỷ Vương!”
“Biết rõ không thể mà vẫn làm, đây là chỗ ngươi kém Kiếm Thánh.”
Lời Dịch Tiểu Phong nói làm Tề Tử Nhạc nhíu mày.
Tề Tử Nhạc biết khuyết điểm của mình, cũng là ưu điểm.
Nhát gan, giữ gìn tính mạng!
Tề Tử Nhạc nhìn về phía Khổng Niệm, hỏi: “Ngươi không khuyên nhủ?”
Khổng Niệm: “Vì sao phải khuyên?”
“Hắn sẽ chết!”
“Hắn sẽ chết, nhưng ta sẽ không.”
“……”
Tề Tử Nhạc câm nín, đột nhiên không rõ rốt cuộc giữa Dịch Tiểu Phong cùng Khổng Niệm là cái quan hệ gì.
Hắn cắn chặt răng, căng da đầu theo sau.
Đánh không lại? Hắn còn không thể trốn sao?
……
Long Thành.
Long Thành lúc trước ồn ào ồn ào giờ đã lâm vào yên tĩnh.
Bên trong quầng sáng màu tím? Có một thân ảnh đả toạ lơ lửng ở không trung.
Cả người lượn lờ ma khí màu xanh lá, thân mặc áo bào xanh đậm, dáng người khô gầy, mặt chỉ có da bọc xương, phối hợp hốc mắt đen thui, giống như lệ quỷ, kinh khủng dữ tợn.
Thanh Quỷ Vương!
Đã từng là một trong các quỷ vương của tông môn bát tinh Quỷ Vương điện!
Nhìn xuống, toàn thành đầy tu sĩ đang nằm, Trần thị cùng đám thủ hạ đứng ở lầu cao cạnh So kiếm đài.
Người đồ đen thấp giọng hỏi nói: “Chủ nhân, hắn tới làm gì?”
Trần thị lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng chúng ta không nên nghị luận? Thanh Quỷ Vương là đại tiền bối, sẽ không làm trái ước định.”
Nàng quay đầu nhìn lại.
Ở sau mọi người có một cái giường, trên giường có một nam tử đang nằm, mặc đồ trắng, sắc mặt tái nhợt, nhíu mày, môi phát tím.
Trần thị lẩm bẩm nói: “Phu quân! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi.”
Nam tử áo trắng này là thiếu thành chủ.
Thanh Quỷ Vương bỗng nhiên trợn mắt? Quay đầu nhìn phía ngoài thành.
Đám người Trần thị chú ý tới một màn này? Sôi nổi đi đến gần cửa, ngẩng đầu nhìn ra.
Chỉ thấy ngoài quầng sáng màu tím có một nữ tử, trên không trung rút kiếm đi tới.
Khổng Niệm!
Thanh Quỷ Vương híp mắt nói: “Tiểu nữ oa, ngươi có địa vị gì?”
Thanh âm rất khàn, nhưng lại vang dội.
Mặt Khổng Niệm không biểu tình gì, nói: “Có dám chiến một trận?”
Thanh Quỷ Vương chậm rãi đứng dậy? Cười dữ tợn, nói: “Bổn vương không đấu cùng nữ tử, nhưng khí tức của ngươi khiến bổn vương chán ghét, bổn vương muốn rút hồn ngươi, nhìn xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Hắn đạp bộ đi hướng Khổng Niệm.
Cùng lúc đó.
Dịch Tiểu Phong đứng ở bình nguyên, tay phải còn đang súc thế.
Tề Tử Nhạc thấp giọng hỏi: “Đây là pháp thuật gì, thật tinh diệu, thế mà có thể tích tụ linh lực, hấp thu thiên địa linh khí.”
Dịch Tiểu Phong cũng không giấu giếm, nói: “Ngự linh thần pháp, bí pháp Đại Càn châu.”
Đại Càn châu……
Tề Tử Nhạc nhướng mày.
Không nghĩ tới một châu hoang dã thế này cũng có bí pháp lợi hại như vậy.
Sau này phải đi dạo các châu khác nhiều hơn.
Đang lúc Tề Tử Nhạc miên man bất định, một tiếng gầm rú kinh thiên động địa đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Chỉ thấy Khổng Niệm cùng Thanh Quỷ Vương đã bắt đầu đại chiến.
Tốc độ hai người cực nhanh, như hai đạo cầu vồng ở trên trời cao nhanh chóng va chạm, các loại pháp thuật ùn ùn không dứt, giống pháo hoa nở rộ, uy áp cuồn cuộn bao phủ toàn bộ bình nguyên, mang đến cho Dịch Tiểu Phong áp lực cực lớn.
Thanh Quỷ Vương đánh ra một chưởng, một cự chưởng màu xanh lá từ trên trời giáng xuống, đâm nát biển mây, trực tiếp đập Khổng Niệm rơi xuống.
Thanh Quỷ Vương vung tay áo, ma khí cuồn cuộn từ trong tay áo tràn ra, hóa thành một đám phi kiếm, mũi kiếm hướng xuống, cùng nhau rơi.
Trong phút chốc, những phi kiếm này phân hoá ra vô số bóng kiếm màu xanh lá, nhìn qua giống như mưa kiếm đang rơi xuống, bao trùm vài dặm.
Khổng Niệm không kịp tránh né, nhanh chóng vung kiếm, lấy kiếm khí bảo vệ bản thân.
Dịch Tiểu Phong xem mà đơ miệng.
Quả nhiên Thanh Quỷ Vương này rất mạnh.
Ma khí mạnh mẽ, tuyệt đối là ma tu mạnh nhất mà Dịch Tiểu Phong từng gặp.
Từng trận cuồng phong ập tới trước mặt, thổi tóc Dịch Tiểu Phong bay bay về phía sau.
“Thật mạnh…… Khổng Niệm gặp nguy hiểm!” Sắc mặt Tề Tử Nhạc ngưng trọng nói.
Thanh Quỷ Vương không ngừng vung tay áo, mưa kiếm liên tục rơi xuống, không ngừng trấn áp Khổng Niệm.
Khổng Niệm muốn lui lại cũng không được, đưa mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng đều là mưa kiếm.
Bình nguyên bị oanh tạc, Khổng Niệm không ngừng hạ xuống, bụi đất mù mịt, động tĩnh giống như tận thế đến gần.
Dịch Tiểu Phong không khỏi lo lắng cho Khổng Niệm.
Hắn không nhìn thấy bóng dáng Khổng Niệm, nhưng khí thế quá khoa trương, không khỏi khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Dịch Tiểu Phong cắn răng, bắt đầu kéo cung.
Bá vương cung tụ tập thiên địa linh khí, quanh thân Dịch Tiểu Phong nổi lên gió lốc.
Tề Tử Nhạc trừng to đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Bá vương cung.
“Cây cung này……”
Trong lòng Tề Tử Nhạc khiếp sợ.
Khi Bá vương cung được rót linh lực, liền tản mát ra khí tức làm Tề Tử Nhạc sợ hãi.
Đây là pháp khí gì?
Thật mạnh!
Dịch Tiểu Phong dùng hết toàn lực, kéo Bá vương cung căng hết cỡ.
Linh lực hội tụ thành một mũi tên, mũi tên chỉ Thanh Quỷ Vương.
Hình như Thanh Quỷ Vương cảm nhận được gì đó, liếc hướng Dịch Tiểu Phong.
Đồng tử của hắn chợt phóng to.
“Bá vương cung!”
Đúng lúc này!
Dịch Tiểu Phong thả người nhảy lên, dưới chân dùng kiếm khí ngưng tụ thành một bóng kiếm, ngự kiếm phi hành nhắm về phía Thanh Quỷ Vương.
Tề Tử Nhạc nhịn không được hô: “Ngươi điên rồi?”.
Hắn còn tưởng rằng Dịch Tiểu Phong muốn bắn lén, không nghĩ tới tiểu tử này lại trực tiếp tiến lên.
Đầu óc không bình thường a!