Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 332: Mười năm như một ngày

Chương 332: Mười năm như một ngày

truyendichgiare.com

* * *

Trong Vận Mệnh kính.
Thời gian ngừng lại.
Dịch Tiểu Phong vẫn luôn luyện kiếm, một lần lại một lần.
Vẫn là kiếm pháp đó, nhưng kiếm tốc đã vượt xa phía trước.
Hầu như không đến năm giây, liền thi triển xong một bộ kiếm pháp mấy trăm chiêu.
Vô Pháp kiếm nhanh đến mức tàn ảnh kéo dài, kiếm quang trở thành ánh sáng duy nhất trong phiến thiên địa này.
Khổng Niệm không có nhàn rỗi, nàng cũng luyện kiếm.
Luyện Kinh Thần kiếm quyết!
Nàng đang bắt chước Dịch Tiểu Phong.
Nàng có ngộ tính cực cao, đã nắm giữ kiếm chiêu.
Hai người không ngừng luyện kiếm, không biết ngày đêm, như động cơ vĩnh cửu.
Thế giới trong Vận Mệnh kính ngày đêm chẳng phân biệt, trừ mây đen cuồn cuộn, cả ngọn gió cũng không có.
Không biết qua bao lâu.
Có lẽ là mấy ngày.
Có lẽ là mấy năm.
Thậm chí có thể là mấy chục năm.
Kiếm khí của Dịch Tiểu Phong biến chất.
Không biết bao nhiêu kiếm khí quét ngang tám phương, đục lỗ biển mây, khiến cho biển mây quay cuồng, thiên địa chấn động.
Không biết Khổng Niệm đã dừng lại từ lúc nào.
Nàng lẳng lặng nhìn Dịch Tiểu Phong.
“Chẳng lẽ là do Đại Thiên kiếm thể, thiên phú kiếm đạo của hắn thế mà còn mạnh hơn ta.” Khổng Niệm yên lặng nghĩ tới.
“Hiện tại hắn rất mạnh, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ thật sự có thể đối phó Thanh quỷ vương.”
Khổng Niệm đột nhiên kinh hãi.
Vận Mệnh kính này không chỉ đơn giản là nhìn trộm tương lai như vậy, còn có thể trở thành thánh địa tu luyện!
Chuyện này không hợp lý a!
Khổng Niệm bỗng nhiên nghĩ đến mẫu thân từng nói một câu.
Từ từ!
Nàng vội vàng lên tiếng: “Dịch Tiểu Phong! Mau dừng lại!”
Thanh âm rất lớn, trực tiếp đánh thức Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong dừng tay, khí thế bá đạo biến mất.
Hắn nhìn về phía Khổng Niệm.
Khổng Niệm đi tới trước mặt hắn, nói: “Ta đột nhiên nhớ tới năng lực của Vận Mệnh kính.”
“Cái gì?”
Dịch Tiểu Phong hỏi, hắn vẫn chưa luyện đã đâu.
Trừ kiếm khí đang mạnh lên, hắn còn muốn đánh sâu vào cảnh giới một kiếm kinh thần.
Khổng Niệm: “Thời gian chúng ta ở trong Vận Mệnh kính không phải thật sự ngưng lại mà là đang tiêu hao tuổi thọ của chúng ta.”
“Nói đơn giản, ngươi ở chỗ này bao lâu, có lẽ ở ngoại giới không có biến hóa, nhưng tuổi thọ vẫn luôn trôi đi, điểm này của Vận Mệnh kính là để lừa kẻ địch.”
Tiêu hao tuổi thọ?
Dịch Tiểu Phong nhướng mày, chỉ có chuyện này?
Lão tử có tu vi Kim Đan cảnh tầng ba, ít nhất cũng có mấy trăm năm tuổi thọ.
Lão tử liền ở chỗ này tiêu hao trăm năm!
Xuất thế vô địch, lại theo đuổi trường sinh, tiếp tục vô địch.
Dịch Tiểu Phong ngẫm lại liền vui vẻ.
Khổng Niệm nhìn thấy Dịch Tiểu Phong không có kinh sợ, ngược lại đắc ý, không khỏi nhíu mày, nói: “Ngươi không lo lắng chút nào?”
“Lo lắng cái gì?”
“Lỡ như tuổi thọ hao hết, vẫn không thể đi ra ngoài đây? Vận Mệnh kính cảm thấy ngươi không phải đối thủ của Thanh quỷ vương, liền bảo hộ ngươi đến chết.”
“Không có khả năng! Cho ta trăm năm, một kiếm là có thể chém Thanh quỷ vương!”
Dịch Tiểu Phong tràn đầy tự tin.
Hắn chính là Cửu U linh căn, một thân tuyệt học!
Khổng Niệm im lặng.
Nàng lắc lắc đầu, lặng lẽ lui ra.
Dịch Tiểu Phong tiếp tục luyện kiếm.
Trong Vận Mệnh kính cũng có linh khí, nhưng Dịch Tiểu Phong muốn luyện kiếm trước.
Lấy kiếm nhập đạo!
Khi kiếm khí đạt tới Trăn cảnh, liền có thể dẫn động thiên địa linh khí rót vào cơ thể, thể hồ quán đỉnh, cảnh giới trực tiếp bay lên!
Chỉ có luyện thành cảnh giới một kiếm kinh thần hắn mới có hy vọng chiến thắng Thanh quỷ vương!
Dịch Tiểu Phong đối với một kiếm kinh thần đã có chút lý giải.
Có nhất liền có nhị!
Nhị sinh tam!
Tam sinh vạn vật!
……
Ngoài Long thành.
Thanh quỷ vương lơ lửng trên hố to, hắn nhìn xuống Vận Mệnh kính trong hố, chau mày.
Dịch Tiểu Phong cùng Khổng Niệm bị hút vào Vận Mệnh kính, Thanh quỷ vương không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vừa rồi Vận Mệnh kính chiếu tan mặt hắn, không chỉ là thân thể thống khổ, còn cháy bỏng cả linh hồn.
Cái này rốt cuộc là gương gì?
Nơi xa, Tề Tử Nhạc dùng thần niệm xem xét Vận Mệnh kính, hắn do dự, không biết nên rời đi hay không.
Trực giác nói cho hắn, có khả năng Dịch Tiểu Phong còn sống!
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Trước đây cũng từng có cảm giác này.
Đối phương là Kiếm thánh Bạch Hồng Tiêu.
Hắn cũng từng ngao du cùng Bạch Hồng Tiêu, tình huống như vậy không phải là không có gặp qua.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi, dù sao Thanh quỷ vương cũng không có bận tâm tới hắn.
Thanh quỷ vương hít sâu một hơi, chậm rãi rơi xuống, quyết định đi nhặt Vận Mệnh kính.
Thần khí như thế, sao có thể bỏ qua?
……
Trong Vận Mệnh kính.
Mấy chục năm lướt qua trong giây lát.
Tu vi của Dịch Tiểu Phong vẫn là Kim Đan cảnh tầng ba, nhưng kiếm khí đã lột xác.
Hắn đang đối chiến cùng Khổng Niệm.
Tay Khổng Niệm cầm hàn kiếm ngàn năm, bóng dáng hai người đan xen, nhanh đến tận cùng.
Liếc mắt một cái, như có hơn một trăm một ngàn bọn họ đang chiến đấu, đây đều là tàn ảnh.
Không chỉ có kiếm nhanh, thân pháp cũng rất mau.
Kiếm khí của Dịch Tiểu Phong so với Khổng Niệm không rơi vào thế hạ phong chút nào.
Đồng tử Dịch Tiểu Phong biến thành màu vàng kim, hư không tiêu thất.
Khổng Niệm theo bản năng xoay người vung kiếm, nhưng kiếm khí vồ hụt.
Đúng lúc này, một uy áp khủng bố từ trên trời giáng xuống!
Khổng Niệm nâng kiếm ngăn cản.
Oanh một tiếng!
Dịch Tiểu Phong nâng kiếm đáp xuống, mũi Yêu kiếm chống mũi hàn kiếm ngàn năm, ép Khổng Niệm rơi xuống, sa mạc nổ tung, vô số cát bụi bay hướng chân trời.
Khổng Niệm giương mắt nhìn lại, đối diện Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong lộ ra nụ cười, cười đến rất tự phụ.
Thân thể hắn đột nhiên xoay tròn, kiếm quang giống như kính vạn hoa nở rộ, oanh tạc sa mạc quanh Khổng Niệm.
Trong phạm vi vài dặm, đều là cát vàng cuồn cuộn.
“Ngươi đã có thể được xem như là một cường giả.”
Khổng Niệm mở miệng nói, trong giọng nói tràn ngập tán thưởng.
Hiện giờ Dịch Tiểu Phong đã xứng làm đối thủ của nàng.
Dịch Tiểu Phong thả người nhảy xa, đứng cách mấy trượng.
Một thân áo trắng bay bay, Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Vô Pháp kiếm trong tay.
Vô Pháp kiếm rất dài, nhưng hắn đã quen dùng Vô Pháp kiếm, cảm giác Vô Pháp kiếm như tay của mình.
Luyện kiếm mấy chục năm như một ngày làm Dịch Tiểu Phong thoát thai hoán cốt.
Một kiếm này đã vượt qua 4200 năm đạo hạnh!
Không ngừng mạnh lên khiến hắn càng thêm tự tin.
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Hiện tại ta có thể đi ra ngoài sao?”
Khổng Niệm: “Sự mạnh mẽ của Thanh quỷ vương tuyệt đối không phải ngươi luyện kiếm mấy chục năm là có thể so sánh, nhưng có lẽ tiên văn có thể khắc chế Thanh quỷ vương.”
Dịch Tiểu Phong gật đầu.
Mấy năm trước, hắn đã có thể mở ra thế giới Vận Mệnh kính.
Nhưng hắn không đủ tự tin, e sợ còn không phải là đối thủ của Thanh quỷ vương.
Nhưng đợi lâu như vậy, cụ thể đợi bao lâu, Dịch Tiểu Phong đã không rõ lắm, nhưng trên trán hắn đã xuất hiện một sợi tóc bạc.
Có lẽ khoảng thời gian luyện kiếm này đã là một đoạn nhân sinh.
Dịch Tiểu Phong không có lập tức ra khỏi thế giới Vận Mệnh kính mà là điều chỉnh trạng thái.
Mấy ngày sau.
Hai người bay ra Vận Mệnh kính.
Trở lại hiện thực, hai người đứng dưới đáy hố.
Thanh quỷ vương vừa muốn đụng tới Vận Mệnh kính, nhìn thấy mặt kính hiện ra ánh sáng, hắn sợ tới mức lập tức lui về phía sau.
Hai người Dịch Tiểu Phong hiện thân.
Vận Mệnh kính bay lên, rơi vào tay trái Dịch Tiểu Phong.
Thanh quỷ vương thấy Dịch Tiểu Phong, nói: “Ngươi thế mà không có chuyện gì?”
Trước đó hắn không có nương tay, rõ ràng Dịch Tiểu Phong cũng trọng thương.
Dịch Tiểu Phong nghe hắn nói, lại quan sát tình huống chung quanh, liền biết có lẽ thời gian chỉ qua đi vài giây, nhiều nhất là mười mấy giây.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Thanh quỷ vương, ánh mắt sắc bén.
Hắn đã không phải Dịch Tiểu Phong trước đó!
Thanh quỷ vương động dung, nói: “Khí tức của ngươi vì sao gia tăng nhiều như vậy?”
Nơi xa.
Tề Tử Nhạc trừng to đôi mắt, cả người run rẩy.
“Sao có thể…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất