Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 354: Thiên kiêu đứng đầu Loạn Thần châu

Chương 354: Thiên kiêu đứng đầu Loạn Thần châu

Biên: Hắc Dược

* * *

"Đây là kiếm pháp gì vậy?"
Ánh mắt Tiêu Trụy nhìn chằm chằm, thân ảnh Dịch Tiểu Phong khắc thật sâu vào trong lòng hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một kiếm kinh thần tựa như thần binh trời giáng, trực tiếp trấn áp mặt đất, khói bụi dâng lên cuồn cuộn, gào thét khắp tám phương.
Trương tôn tướng cầm hắc xử trong tay, lão ta dùng linh lực ngăn cản kiếm khí bàng bạc vô địch kia.
Hai chân lão ta bị chấn động đến mức gập mạnh lại, mày cũng nhăn lại.
"Không hổ là đệ tử Kiếm thánh, đúng thật là có phong phạm của Kiếm thánh năm đó!"
Trương tôn tướng thì thào tự nói, ánh mắt lão ta tràn ngập vẻ kiêng kị.
Kẻ này nhất định phải giết!
Ngày sau chắc chắn sẽ là họa lớn!
Tay phải Trương tôn tướng giơ hắc xử lên, tay trái lão mạnh mẽ xé rách áo bào trên người đi.
Lão ta để lộ ra một thân hắc giáp cao chót vót, giáp ngực tựa như là đầu lâu của một loại mãnh thú thái cổ nào đó, không tiếng động mà rít gào.
Lão ta chậm rãi đứng thẳng thân hình, tay phải run lên, hắc xử bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, trực tiếp đánh kiếm khí xơ xác.
Sau khi kiếm khí vỡ tung, khói bụi trên mặt đất bị xé ra.
Hắc giáp của Trương tôn tướng cũng bị kiếm khí làm chấn động đến mức phát ra tiếng vang, khóe miệng lão ta cũng có vết máu tươi tràn ra.
Lão ta trừng lớn mắt.
Trên mặt lão lộ ra vẻ khó có thể tin được.
Làm sao có thể!
Kiếm khí của tên tiểu tử này lại làm hắn bị thương!
Dịch Tiểu Phong ở trên không trung cũng phun ra một ngụm máu, sát khí bá đạo của Vô Pháp kiếm đang tàn phá cơ thể của hắn.
Cũng may hắn đã là Đại Thiên kiếm thể rồi, hắn sẽ không phải chịu vết thương mang tính vĩnh cửu.
Dịch Tiểu Phong cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy Trương tôn tướng cũng không có gì đáng lo ngại, trong lòng hắn trầm xuống.
Cảnh giới vẫn có chênh lệch quá lớn . . .
Trong lòng Dịch Tiểu Phong nổi lên sự không cam lòng.
Hắn đã rất mạnh rồi, thế mà đối thủ lại là cao thủ tuyệt đỉnh của Loạn Thần châu.
Trương tôn tướng cất cao giọng mà nói: "Dịch Tiểu Phong, quả thật ngươi rất lợi hại, phóng tầm mắt nhìn cả Loạn Thần châu cũng không có một thiên kiêu nào có thể so sánh được với ngươi, thiên tư của ngươi ta nhớ kỹ rồi, về sau ta sẽ thông cáo cho người trong thiên hạ biết!"
Lão ta nâng bước chân, dưới chân lão tựa như có bậc thang vô hình, từng bước leo lên trời.
Ánh mắt lão gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Dịch Tiểu Phong, sát ý gần như ngưng lại thành thực chất.
Lão nhất định phải giết chết Dịch Tiểu Phong!
Ở phía xa xa.
Thanh quỷ vương thở phào nhẹ nhõm một hơi, may là Trương tôn tướng còn có thể giết Dịch Tiểu Phong.
"Tên tiểu tử này quá nguy hiểm rồi. . ."
Thanh quỷ vương không khỏi nghĩ đến tên nam nhân kia.
Năm đó hắn cũng yêu nghiệt như vậy.
Tiêu Trụy cùng với những đệ tử Thiên tông khác còn đang bị vây trong sự hoảng hốt.
Tuy rằng Dịch Tiểu Phong không có chém giết Trương tôn tướng, nhưng lại thật sự làm cho Trương tôn tướng bị thương, điểm này cũng đủ để chứng minh thực lực của hắn rồi.
Chỉ có điều là tiếp sau đây hắn chết chắc rồi.
"Đại ca. . ."
Hồ Liệt nắm chặt hai nắm đấm, lòng nóng như lửa đốt, nhưng hắn lại không biết nên làm như thế nào cho phải.
Hàn Uyên, Lữ Thư An cũng rất lo lắng, nhưng thực lực của bọn hắn vẫn còn kém xa, tiến lên trợ giúp cũng gây trở ngại thôi.
Bỗng nhiên Trương tôn tướng gia tốc, thân hình lão ta nhoáng lên một cái rồi xuất hiện trước mặt Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong thi triển Kim Mục Súc Không tránh né, Trương tôn tướng đã có chuẩn bị từ sớm, lão ta vung hắc xử, khí đen hóa thành từng con giao long chém giết bốn phía.
Dịch Tiểu Phong vừa mới hiện thân đã bị đánh trúng.
Những con giao long màu đen khác cũng đánh úp lại, liên tiếp đánh lên người Dịch Tiểu Phong, đè Dịch Tiểu Phong rơi xuống mặt đất.
Ầm!
Dịch Tiểu Phong nện xuyên bề mặt mặt đất, bụi đất cuồn cuộn, che lấp thân ảnh của hắn.
Trương tôn tướng nhìn về phía Thanh quỷ vương, lão ta quát lên: "Còn thất thần ra đó làm gì, nhanh giết hết bọn chúng đi!"
Thanh quỷ vương lấy lại tinh thần, hắn lập tức ra tay.
Đại chiến tiếp tục bùng nổ.
Trương tôn tướng đáp xuống mặt đất, đứng ở nơi cao cách mặt đất khoảng trăm trượng.
Bụi đất tan đi, lộ ra thân hình Dịch Tiểu Phong.
Hắn nửa quỳ trong hố sâu, chau mày, cả người đều là máu.
Hai tay hắn nắm chuôi kiếm, gian nan đứng lên.
Vô Pháp kiếm rất dài, một phần ba mũi kiếm đã đâm vào trong lớp bùn đất.
Dịch Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn về phía Trương tôn tướng.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững bình tĩnh.
Vì sao lão này không thừa cơ truy kích chứ?
Trương tôn tướng nâng tay trái lên, bay vút lên trên cao vẽ bùa.
Những câu chú ngữ mà lão niệm trong miệng Dịch Tiểu Phong nghe không hiểu.
Theo bản năng Dịch Tiểu Phong cảm nhận được nguy cơ.
Hắn lập tức lấy Cửu U đồ ra rồi ném về phía Trương tôn tướng.
Trương tôn tướng nhanh tay lẹ mắt, một tay lão bắt lấy Cửu U đồ.
Lão dùng linh lực bao vây lấy Cửu U đồ.
Lão ta cười nhạo: "Pháp khí là dùng như thế này sao? Kiếm tu chính là kiếm tu, ngu xuẩn!"
Lão ta không khỏi nhìn về phía Cửu U đồ, phát hiện hoa văn phía trên bức họa này cũng khá là tinh xảo.
Nhìn vài lần, lão ta bỗng nhiên trở nên hoảng hốt.
Cửu U đồ, oán khí thiên địa tụ tập vào bên trong bức họa, khiến cho bức họa này biến thành bảo khí của quỷ, một khi nhìn chăm chú vào bức họa này ba giây thì sẽ bị hãm sâu vào trong ác mộng, không thể tự kiềm chế được, qua thời gian dài, thì sẽ nuốt lấy ba hồn bảy vía của con người!
Dịch Tiểu Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bảo bối của âm phủ đúng là lợi hại.
Lúc trước ngay cả Khổng Niệm cũng nói, Trương tôn tướng không có đôi mắt của Dịch Tiểu Phong, không thể phát hiện ra sự quỷ dị bên trong đó được cũng rất bình thường.
Dịch Tiểu Phong không tiếp tục tiến công nữa, kiếm khí của hắn còn chưa thể tàn phá được áo giáp của Trương tôn tướng, còn không bằng để cho Trương tôn tướng trầm luân vào trong Cửu U đồ đi.
Thanh quỷ vương đang lâm vào trận đấu vẫn chú ý đến Dịch Tiểu Phong.
Nhìn thấy Cửu U đồ, trong lòng hắn cả kinh.
"Đó là. . . Cửu U đồ trong truyền thuyết?"
Tên tiểu tử này sao lại có chí bảo như thế chứ?
Thanh quỷ vương lập tức bay vút tới bên cạnh Cửu U đồ, hắn vung tay áo đánh bay Cửu U đồ.
Hắn cũng không dám chạm vào Cửu U đồ nữa.
Dịch Tiểu Phong vội vàng giơ tay lên, hút Cửu U đồ vào trong tay áo.
Thanh quỷ vương cho Trương tôn tướng một chưởng, đánh cho lão ta tỉnh lại.
Dịch Tiểu Phong lập tức xoay người.
Đánh không lại thì bỏ chạy!
Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt ba người Hàn Uyên mà nói: "Chạy đi!"
Hắn dùng kiếm khí tự thân bao vây lấy ba người, rất nhanh chạy thoát khỏi nơi đây.
Cùng lúc đó, các đệ tử của Thiên tông cũng không đấu nổi, bọn hắn tựa như cây đổ bầy khỉ tan, đều tự chạy trối chết.
Thanh quỷ vương cũng không đuổi giết, mà là đứng trước mặt Trương tôn tướng.
Tuy rằng Trương tôn tướng đã tỉnh rồi, nhưng lão ta vẫn có chút hoảng hốt.
Qua một hồi lâu sau, lão ta mới thanh tỉnh hẳn.
Trong lòng lão vẫn còn sợ hãi, lão hỏi: "Vừa rồi món quỷ khí kia là cái gì?"
Sắc mặt Thanh quỷ vương ngưng trọng, hắn nói: "Cửu U đồ!"
Trương tôn tướng cũng lộ vẻ xúc động.
Lão ta cắn chặt răng mà nói: "Phải bắt lấy tên tiểu tử này!"
. . . . . .
Chạy trốn một đường mấy trăm dặm.
Dưới sự chỉ dẫn của Bà Sa, đám người Dịch Tiểu Phong chui vào trong một hang động.
Bà Sa đi đằng trước, nàng nói: "Núi ở nơi này rất đặc thù, có thể ngăn cách thần thức, nhưng muốn hoàn toàn tránh thoát thì rất khó."
Dịch Tiểu Phong lắc đầu mà nói: "Có thể kéo được một đoạn thời gian thì cứ kéo đi, nói không chừng cao thủ của Thiên tông cũng đang trên đường tới rồi."
Bà Sa gật đầu.
Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu như cho ngươi thêm hai trăm năm nữa, không, nhiều nhất là trăm năm, ngươi có thể thoải mái mà giết chết Trương tôn tướng."
Hàn Uyên khó chịu rồi: "Còn cần trăm năm nữa? Sư phụ ta nhiều nhất là mười năm là đã có thể giết Trương tôn tướng được rồi!"
Lữ Thư An cũng gật đầu theo.
"Sư phụ ngươi dần trở nên mạnh hơn, người khác cũng có thể gia tăng sức mạnh." Bà Sa bất đắc dĩ mà nói.
Hàn Uyên tức giận nói: "Nói ra ngươi có thể không tin, một năm trước sư phụ ta chỉ là một tên phàm nhân, tu vi ở cảnh giới Luyện Khí đó."
Lời vừa nói ra, Bà Sa sửng sốt.
Nàng nhíu mày mà nói: "Ngươi đang kể chuyện đùa thế kỷ đó hả?"
Trong nháy mắt Hàn Uyên đắc ý.
Dịch Tiểu Phong cũng không nhiều lời, hắn hỏi: "Nơi này là địa phương nào? Vì sao ta cảm nhận được một cỗ kiếm ý?"
Bà Sa trả lời: "Trong Tương Tà thiên địa có rất nhiều nơi chôn thây kiếm tu, nơi này là một trong số đó, phía dưới hẳn là có một thanh bảo kiếm rất lợi hại."
Ba người Dịch Tiểu Phong vừa nghe thế không khỏi cảm thấy hứng thú.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất