Chương 356: Ý trời, Can Tương
Biên: Hắc Dược
* * *
Thụ yêu này thế mà lại còn là luyện đan sư nữa. . .
Dịch Tiểu Phong nhìn dáng vẻ cười nói vô hại từ trong ra ngoài của Bà Sa, trong lòng hắn thở dài một hơi.
Đối với vị luyện đan sư kia mà nói, lúc ấy người phụ nữ này có bao nhiêu kinh khủng chứ?
Dịch Tiểu Phong lên tiếng hỏi: "Ngươi cho ta ăn đan dược?"
Bà Sa hơi gật đầu, nàng nói: "Thuốc trị thương bình thường thôi, các ngươi còn cần phải tự mình điều trị một đoạn thời gian nữa, ngươi thì còn may, còn hai vị đồ đệ của ngươi đoán chừng là phải nằm mười ngày nửa tháng kìa."
Sau khi Dịch Tiểu Phong biết hai người Hàn Uyên không có chuyện gì, nhất thời hắn cảm thấy yên tâm.
Hắn nhìn khắp bốn phía, quan sát cảnh vật xung quanh.
Linh khí ở nơi này thật là nồng đậm...
Chỉ có điều là sao lại cảm giác có hơi quen mắt nhỉ...
"Nơi này là Tương Tà Thiên Địa mấy ngàn năm trước, lúc ta vừa mới có ý thức thì nó chính là bộ dáng này." Bà Sa mở miệng nói.
Dịch Tiểu Phong kinh ngạc mà hỏi: "Ngươi đã sống mấy ngàn năm rồi?"
Cũng đúng.
Thụ yêu mà.
Bà Sa nói: "Thì Thần bia nằm ở trong sơn động cách đó không xa, chờ sau khi vết thương của các ngươi khỏi rồi thì chúng ta lại trở về."
Dịch Tiểu Phong ngồi xuống, bắt đầu vận công dưỡng thương, hắn trêu tức mà hỏi: "Đến một nơi cách mấy ngàn năm trước mà ngươi không muốn nhìn bản thân thử xem sao?"
Bà Sa lắc đầu mà nói: "Không được, chúng ta không thể gặp chúng ta của quá khứ, sẽ làm thay đổi lịch sử, bị vận mệnh trục xuất đó."
"Ngươi hiểu mấy thứ này?"
"Thật không dám giấu giếm, trước khi ta xuất thế thì đã có sự lý giải đối với Thì Thần bia rồi, chỉ là chưa từng nhìn thấy Thì Thần bia mà thôi, trước kia ta không biết đó là Thì Thần bia, chỉ là nghe được mấy tu sĩ đi ngang qua có nhắc tới, không nghĩ tới Thì Thần bia ở ngay bên cạnh ta."
"Thì ra là thế, chẳng qua là mấy ngàn năm trước không có nhóm ta, ngược lại nhóm ta không cần phải sợ."
Dịch Tiểu Phong cười nói, bày ra một thái độ chẳng hề để ý.
Bà Sa ý vị thâm trường mà nói: "Ngươi không ở đây, nhưng kiếp trước của ngươi thì có."
Dịch Tiểu Phong nhíu mày mà nói: "Lỡ đâu ta không có kiếp trước thì sao? Không có khả năng tất cả mọi người đều có kiếp trước mà."
Đối với luân hồi chuyển thế, Dịch Tiểu Phong vẫn luôn giữ sự nghi ngờ.
Làm gì có nhiều người đều không ngừng luân hồi như vậy đâu chứ.
Số lượng sinh linh trên thế gian này vẫn luôn tăng nhiều lên.
"Có, mọi sự vạn vật đều hữu thủy vô chung, chỉ là ngươi không biết thôi." Bà Sa bình tĩnh nói.
Dịch Tiểu Phong nở nụ cười.
Bà Sa nói: "Nói không chừng trước kia chúng ta đã từng gặp nhau."
Lời vừa nói ra, Dịch Tiểu Phong sửng sốt.
Chẳng lẽ sở dĩ Bà Sa nguyện ý đi cùng hắn, là bởi vì trước kia đã từng gặp sao?
Hay chính là tiếp sau đó?
Bà Sa bây giờ chắc hẳn chỉ là một cây con nhỏ thôi...
Vẻ mặt của Dịch Tiểu Phong trở nên cổ quái.
Chẳng lẽ việc hắn xuyên qua thời không là sắp đặt của cõi u minh, chứ không phải là biến số sao?
Dịch Tiểu Phong rơi vào trong trầm tư.
Bà Sa tiếp tục luyện đan, cũng không quấy rầy hắn nữa.
Trăng xuống mặt trời lên.
Tương Tà Thiên Địa ở quá khứ không giống với tương lai, xem ra còn chưa từng bị phá hủy, quy tắc thiên địa vẫn giống như vậy.
Cuối cùng thì Hàn Uyên, Lữ Thư An cũng tỉnh lại, nhưng bọn hắn vẫn chưa thể hoạt động được.
Dịch Tiểu Phong phát hiện một chuyện rất kỳ lạ.
Hắn lại không thể offline.
Thậm chí hắn cũng không gọi hệ thống được nữa.
Bà Sa cảnh báo cho Dịch Tiểu Phong, bảo hắn không cần đi lung tung khắp nơi, cứ đợi ở trong này, tuy rằng Tương Tà Thiên Địa không có hỗn loạn như ở tương lai, nhưng vẫn rất nguy hiểm, cũng không thể bại lộ thân phận của mình được.
Mấy ngày tiếp đó, Dịch Tiểu Phong vẫn chữa thương.
Năng lực hồi phục của Đại Thiên kiếm thể rất mạnh, hắn nhanh chóng khỏi hẳn, kiếm khí đạt tới trạng thái dư thừa.
Trạng thái của Dịch Tiểu Phong vừa mới khôi phục lại thì hắn đã muốn đi loanh quanh.
"Nếu ngươi thật sự muốn đi thì cũng được, nhớ kỹ, không được để lại bất kỳ thông tin về thân phận thật sự cho người có liên quan đến ngươi, tuy rằng Tương Tà Thiên Địa ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng nó vẫn có sinh linh lui tới." Bà Sa dặn dò.
Dịch Tiểu Phong nói: "Ta chỉ là muốn đi tìm báu vật, bảo vật, chắc là không có ảnh hưởng gì chứ?"
Bà Sa trả lời: "Nếu là vô chủ, thì không có việc gì."
Vô chủ?
Vừa lúc nha!
Tâm tình của Dịch Tiểu Phong vui sướng, hắn phất phất tay rồi rời đi.
Hàn Uyên, Lữ Thư An nhìn Dịch Tiểu Phong với vẻ hâm mộ, bọn họ còn cần dưỡng thương thêm.
Dịch Tiểu Phong thả người bay lên, thân như lợi kiếm, nhanh chóng biến mất về phía chân trời.
Đối với xuyên không, Dịch Tiểu Phong không hiếu kỳ, dù sao thì hắn cũng là người trùng sinh.
Hắn chỉ là tò mò Tương Tà Thiên Địa của mấy ngàn năm trước như thế nào mà thôi.
Trên bầu trời không có cổ kiếm lơ lửng, cũng không có bóng kiếm.
Dịch Tiểu Phong nhìn thấy không ít yêu thú phân tán khắp nơi phía trên mặt đất, từng đầu đang tự an dưỡng sinh tồn.
Hình ảnh rất hài hòa, giống như bồng lai tiên cảnh vậy.
"Không có chút ánh sáng hồng nào sao?"
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, tâm tình của hắn có chút khó chịu.
Hay là ở trong đoạn thời gian sau này, Tương Tà Thiên Địa đã xảy ra biến cố gì rồi?
Hắn nhớ Hồ Liệt có từng nói, sau khi Can Tương chết, Tương Tà Thiên Địa sẽ biến thành bí cảnh luyện ngục.
Chẳng lẽ là Can Tương còn chưa chết?
Vừa nghĩ đến khả năng này, mí mắt Dịch Tiểu Phong co giật.
Sau vừa rồi Bà Sa lại không có nói đến việc này chứ?
Dịch Tiểu Phong vội vàng dừng lại.
Đúng lúc này!
Một cỗ thần thức khóa chặt lấy hắn.
Sắc mặt Dịch Tiểu Phong đại biến.
Cổ thần thức này còn mạnh hơn Trương Tôn tướng nữa!
"Hậu bối xuyên qua Thì Thần bia, dường như ngươi đang phỏng đoán về ta."
Một giọng nói uy nghiêm truyền đến, làm cho Dịch Tiểu Phong sởn cả tóc gáy.
Thế mà có thể nhìn thấu được việc hắn xuyên qua Thì Thần bia!
Can Tương!
Dịch Tiểu Phong đang muốn lên tiếng thì một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn.
Người này mặc áo xám mộc mạc, trên đầu còn được cột bằng vải bố, trên mặt thì bẩn thỉu, giống như một người thợ rèn vậy, không hề có phong phạm của cao nhân đắc đạo gì cả.
Can Tương yên lặng nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Phong, ánh mắt kia giống như đã nhìn thấu hắn rồi vậy.
Dịch Tiểu Phong vội vàng hành lễ, hắn nói: "Tiền bối, ta chỉ là đang tò mò ngươi đã chết hay còn sống."
Can Tương nhíu mày mà nói: "Ta đã chết rồi?"
"À..."
"Câm mồm! Chuyện của tương lai không được nhiều lời!"
Can Tương khiển trách, dọa cho Dịch Tiểu Phong sợ tới mức run lên.
Dịch Tiểu Phong ủy khuất, lão tử cũng không muốn nói!
Can Tương hít sâu một hơi rồi nói: "Xuyên qua Thì Thần bia, điều kiêng kị nhất chính là để lộ ra quá nhiều, trong cõi u minh đều có số trời, mặc kệ ngươi vì cái gì mà đến, ta sẽ không ức hiếp ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi không nên lộ ra."
Nghe vậy, Dịch Tiểu Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Can Tương cũng rất biết cách nói chuyện.
Dịch Tiểu Phong nói thẳng: "Chúng ta bất đắc dĩ mới đến đây, sẽ nhanh rời đi thôi, nhưng mà trước đó, ta chỉ là muốn nhìn xem gần đây có bảo bối gì hay không, nếu tiền bối còn ở đây, vậy ta không quấy rầy nữa."
Nhất thời Can Tương cảm thấy khó chịu, hắn mắng: "Ngươi cái tên tiểu tử thối này, kêu ngươi đừng có nói nhiều, thế mà cứ luôn mồm nói!"
Vừa nghĩ đến mình sẽ chết, cả người Can Tương cũng không tốt lắm.
Người tu hành đều theo đuổi trường sinh, nhất là tới tu vi như hắn, càng thêm e ngại chuyện sinh tử.
Dịch Tiểu Phong vội vàng nói sang chuyện khác, hắn tò mò mà hỏi: "Tiền bối, ngươi Thì Thần bia sở hữu à? Đây chính là bảo vật của Tiên đế đó."
Cũng không biết Can Tương trước mắt và Can Tương trong truyền thuyết của địa cầu có phải là cùng một người không.
Can Tương hạ xuống, rơi trên mặt đất, Dịch Tiểu Phong cũng hạ xuống theo.
Hai người đi đến một đoạn dốc núi.
Đằng trước sương mù dày đặc, có thể nhìn thấy vách núi đối diện ẩn hiện, tựa như tiên cảnh, đẹp như tranh vẽ.
Can Tương nói: "Nếu không phải nhờ Thì Thần bia, ta cũng sẽ không sáng tạo ra thiên địa như vậy, hậu bối, thật vất vả gặp được người xuyên qua như các ngươi, ta không thể không nhắc nhở ngươi một việc, nếu như ngươi đáp ứng, ta sẽ tặng cho ngươi chí bảo."
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Cơ duyên đưa lên tới cửa có thể không lấy sao?
Dịch Tiểu Phong cười rồi nói: "Mời tiền bối cứ nói đừng ngại."
Ánh mắt Can Tương lóe lên, dường như có chút do dự.
Một lát sau.
Hắn trầm giọng mà nói: "Ta cần ngươi thay ta đi diệt một người, Âu Quân Tử!"