Chương 396: Ra tay với Hoàng Long giáo
Biên: LapTran
* * *
Dịch Tiểu Phong xoay người nhìn về phía Phong Vô Kỵ, hắn cười nói:
"Phong tông chủ, sao ngài lại đến đây?"
Phong Vô Kỵ buồn bã mà nói:
"Kiếm này chính là Thiên Tôn kiếm của Thiên tông ta, trấn tông chi bảo."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều bắt đầu cảnh giác.
Đây là muốn tới giành bảo vật hả?
La Ngự Thiên không nhịn được mà hỏi:
"Nếu đã là bảo vật của Thiên tông ngươi, vì sao lại thuộc về Kiếm thủ của bọn ta? Bản thân ngươi cũng đã nói rồi, Kiếm thủ của bọn ta là chủ nhân của thanh kiếm này."
Phong Vô Kỵ hạ xuống đất, nhìn thẳng chằm chằm vào Dịch Tiểu Phong, hắn nói:
"Ta cũng rất tò mò về điểm này, tông chủ của các triều đại có lệnh, trừ phi tông môn gặp được nguy cơ diệt tông, nếu không thì sẽ không được thức tỉnh thanh kiếm này, chẳng lẽ là ngươi đã từng đến Thiên tông?"
Hắn hoài nghi Dịch Tiểu Phong đã dùng thủ đoạn gì đó để làm cho Thiên Tôn kiếm nhận chủ.
"Không có."
Dịch Tiểu Phong lắc đầu rồi nói, hắn cũng không thể nói thẳng ra là bản thân hắn có qua lại với Can Tương được.
Qua nhiều năm như vậy rồi, ai biết được Can Tương có kẻ thù hay không chứ, ở chỗ này có thể sẽ liên lụy đến một vào mối quan hệ lợi ích hay không, không thể cam đoan được.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, không thể lý giải được.
"Tiền bối, dù thế nào thì thanh kiếm này cũng thuộc về ta, cứ nhường lại cho ta đi, ta xem như là nợ Thiên tông các ngươi một nhân tình, về sau có thể giúp đỡ được, ta nhất định sẽ giúp."
Dịch Tiểu Phong lên tiếng nói.
Thiên Tôn kiếm trong tay phát ra kiếm minh, tràn ngập linh tính.
Phong Vô Kỵ trầm mặc.
Hắn thở dài một tiếng:
"Trấn tông chi bảo của Thiên tông, trấn tông tuyệt học đều bị ngươi đoạt hết rồi, mà ta còn không có lý để nói lại ngươi."
"Dịch Tiểu Phong, nhân tình mà ngươi nợ Thiên tông quá lớn rồi đó!"
Nói xong, Phong Vô Kỵ xoay người rời đi, bóng dáng cô đơn.
Thiên Tôn kiếm cũng không thuộc về Thiên tông, Thiên tông lại bị phá thành mảnh nhỏ, điều này có nghĩa là gì?
Thiên tông thật sự sắp diệt vong rồi sao?
Tề Tử Nhạc nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, hắn kinh ngạc hỏi:
"Ngươi đã lấy được Ngũ Đế thiên kiếm trận?"
Thanh danh của Ngũ Đế thiên kiếm trận cực kỳ vang dội, kiếm khách ở Loạn Thần châu đều biết đến nó.
Dịch Tiểu Phong gật đầu một cách chậm rãi.
Vẻ mặt của Tề Tử Nhạc trở nên cổ quái.
Đột nhiên hắn có thể hiểu được vì sao Phong Vô Kỵ lại có loại biểu cảm này.
Dịch Tiểu Phong lắc đầu rồi cười nói:
"Được rồi, các ngươi đều tản ra hết đi."
Mọi người gật đầu, đều tự mình rời đi.
Dịch Tiểu Phong cũng trở lại bên trong phủ Kiếm thủ.
Khổng Niệm đi theo phía sau hắn.
"Vừa rồi ngươi đi đâu vậy?"
Dịch Tiểu Phong hỏi.
"Đi truy kiếm của ngươi, ngươi có biết thanh kiếm này của ngươi có lai lịch gì hay không?"
"Biết chứ, Khí Vận kính."
"Hử? Sao ngươi biết được?"
Vẻ mặt của Khổng Niệm có chút ngoài ý muốn.
Dịch Tiểu Phong tức giận mà nói: "Bởi vì Vận Mệnh kính của ta vỡ rồi, nói ba kính không thể phụng dưỡng một chủ."
Khổng Niệm trầm mặc.
Một hồi lâu sau.
Hai người đều ngồi xuống, nàng mới chậm rãi mở miệng nói:
"Thật ra vỡ rồi cũng tốt, Vận Mệnh kính nhìn như năng lực nghịch thiên, nhất định cũng cất giấu một cái giá thật lớn, chỉ là bây giờ ngươi còn chưa có nhận ra được, Vận Mệnh kính cũng không phải thật sự vỡ, nó sẽ ở một địa phương khác, ngưng tụ một lần nữa, chờ đợi chủ nhân mới, chẳng qua là theo ta được biết, các đời chủ nhân của Vận Mệnh kính, đều không có kết cục tốt."
"Sở hữu thời gian dài thì tâm lý rất dễ bị lung lạc."
Dịch Tiểu Phong cảm thấy có đạo lý.
Từ khi có Vận Mệnh kính, hắn liền ỷ lại vào nó.
Hắn vẫn luôn cảm thấy kẻ địch đều rất bình thường, đánh không lại thì dùng Vận Mệnh cảnh rút ngắn sự chênh lệch thực lực lại.
Cứ như thế mãi, nói không chừng đệ tử trong Thiên Hạ Kiếm Khách phải chết ở bên trong Vận Mệnh cảnh, bởi vì Dịch Tiểu Phong không rõ ràng lắm tuổi thọ của bọn họ là bao nhiêu.
Dịch Tiểu Phong đánh giá Thiên Tôn kiếm trong tay, Thiên Tôn kiếm sau khi thu liễm kiếm quang lại thì thoạt nhìn vẫn hoa lệ như cũ.
Hắn vuốt ve mũi kiếm, cảm thụ được kiếm khí ẩn chứa bên trong mũi kiếm.
Không giống với Vô Pháp kiếm, Thiên Tôn kiếm tựa hồ không có kiếm linh, không thể trao đổi với Dịch Tiểu Phong được.
Nhưng sự cường đại của nó lại tựa hồ không kém gì Vô Pháp kiếm, thậm chí ẩn ẩn còn mạnh hơn nữa.
Kiếm khí của Thiên Tôn kiếm rất là cường thế, rất là bá đạo, giống như Thiên Đạo vậy.
Kiếm khí của Vô Pháp kiếm lại tà ác mà tràn ngập sát khí, càng giống với tà đạo hơn.
"Cuối cùng cũng được nếm thử song kiếm rồi."
Dịch Tiểu Phong yên lặng mà nghĩ.
Vô Pháp kiếm đã khiến hắn mạnh mẽ như vậy rồi, cộng thêm Thiên Tôn kiếm, Dịch Tiểu Phong rất chờ mong.
. . . . . .
Phong Vô Kỵ của Thiên tông lấy sức mạnh của bản thân mà đánh tan Cơ gia, Quỷ Vương điện.
Thiên tông đại thắng!
Tin tức này tựa như gió lốc mà truyền khắp cả Loạn Thần châu!
Các thế lực ở khắp nơi khiếp sợ, không nghĩ tới Thiên tông đã phá thành mảnh nhỏ mà còn có thể bộc phát ra thực lực như thế nữa.
Cái tên Phong Vô Kỵ lại được người ta truyền miệng!
Một trận chiến này thậm chí làm cho người ta hoài nghi hắn đã sắp sánh vai với Hiên Viên Thần luôn rồi!
Các đệ tử được mười hai tôn tướng mang đi cũng bắt đầu dao động, thậm chí không hề ít tu sĩ bắt đầu xem trọng Thiên tông.
"Phong Vô Kỵ của Thiên tông lợi hại như thế, Thiên tông rất khó sụp đổ!"
"Đây là nội tình của Thiên tông, sở dĩ mười hai tôn tướng chỉ là tôn tướng, đó là bởi vì bọn họ không tranh lại Phong Vô Kỵ thôi!"
"Nghe nói Phong Vô Kỵ bế quan, bốn vị tôn tướng vì hắn mà coi giữ động phủ."
"Thiên tông có thể ngóc đầu trở lại hay không?"
"Không nhất định, Cửu U tông còn chưa có hành động đâu."
"Đoán chừng Cửu U chân nhân đã ngồi không yên."
Trong lúc nhất thời, thế cục của Loạn Thần Châu càng thêm khó bề phân biệt.
Dịch Tiểu Phong vẫn không tiếp tục khuếch trương.
Hôm nay.
Hoàng Long giáo lại gửi lời mời đến cho hắn, thậm chí là uy hiếp, nếu như không đi, đó là không cho bọn hắn mặt mũi, nếu một hôm nào đó trở thành cừu địch, Thiên Hạ Kiếm Khách có than oán cũng không có tác dụng.
Dịch Tiểu Phong tức đến bật cười:
"Sao Phong Vô Kỵ lại không giáo huấn hắn đi chứ!"
Lữ Thư An mở miệng nói:
"Chắc là Hoàng tôn tướng không có quan hệ gì với Phong Vô Kỵ cả, cái ngày mà Phong Vô Kỵ đến nơi này của chúng ta, Hoàng tôn tướng cũng vừa đúng lúc đi ra ngoài, đoán chừng là tránh đầu sóng ngọn gió rồi."
Phong Vô Kỵ bày ra thực lực cực kỳ mạnh mẽ, Hoàng tôn tướng cũng chỉ có thể trốn thôi.
Dịch Tiểu Phong nghĩ nghĩ, hắn nói: "Xem ra ta phải đi Hoàng Long giáo mới được, ngươi tiếp tục kéo chân Hoàng tôn tướng, đánh Thái Cực, ta cùng với Khổng Niệm sẽ đi trong lặng lẽ, giết cho bọn chúng trở tay không kịp, chắc chắn là hắn sẽ không thể tưởng được ta sẽ lặng lẽ giết qua đó vào thời khắc này."
Lữ Thư An gật đầu, hiện giờ, hắn cũng không lo lắng cho an nguy của Dịch Tiểu Phong nữa.
Dịch Tiểu Phong dặn dò vài câu xong thì bèn đi tìm Khổng Niệm.
Hai người thi triển thuật độn địa, lặng lẽ rời đi.
Khổng Niệm học được thần thông Độn Địa, dịch chuyển từ Dịch Tiểu Phong, không hổ là chân thần, chỉ mất có mấy ngày là đã học được rồi.
Dịch Tiểu Phong sớm đã biết được vị trí của Hoàng Long giáo, hai người dùng tốc độ cao nhất mà tiến đến.
. . .
Sáng sớm ngày thứ hai.
Dịch Tiểu Phong và Khổng Niệm đã tới Hoàng Long giáo.
Hoàng Long giáo ở trong một vùng núi rừng có địa thế bằng phẳng, vài dặm xung quanh phía ngoài là thành trì, phần đông là đệ tử lui tới, hết sức phồn hoa.
Hai người chui sâu dưới lòng đất.
Khổng Niệm nhíu mày mà nói:
"Bên trong Hoàng Long giáo có hai tên rất mạnh, ngoại trừ Hoàng tôn tướng ra, còn có một người nữa, quả nhiên là có bẫy."
Dịch Tiểu Phong vuốt vuốt cằm, hắn nói thầm:
"Chẳng lẽ là hai vị tôn tướng?"
Khổng Niệm không có trả lời, bởi vì nàng không biết.
"Hai người này, nhiều nhất là ta đối phó được một người, ngoại trừ hai người bọn hắn ra, Hoàng Long giáo còn có rất nhiều tu sĩ, cộng lại cũng là một cỗ lực cản khó nhằn."
Khổng Niệm tiếp tục nói.
Ngụ ý chính là, đừng ra tay.
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong lóe ra, hắn nói:
"Nếu là cho ngươi đi trước khiêu chiến Hoàng Long giáo, đánh lừa dư luận, thì thế nào? Ta tìm cơ hội giết Hoàng tôn tướng, ngươi làm mồi nhử, hoặc là Hoàng tôn tướng ở lại, hoặc là rời đi một mình, chắc chắn hắn ta sẽ không phóng xuất lực lượng giấu ở chỗ tối của bản thân ra đâu."
Người thần bí kia tất nhiên là vì đối phó hắn rồi.
Nếu mà hắn không xuất hiện, chắc chắn người nọ cũng sẽ không xuất hiện.
Khổng Niệm gật đầu nói:
"Một mình ta, là tuyệt đối có tự tin đánh phá vòng vây của Hoàng Long giáo."