Chương 86: Kiếm Ma cùng Kiếm Thánh
truyendichgiare.com
* * *
“Kiếm Ma?”
Dịch Tiểu Phong mang biểu tình cổ quái.
Tên này vừa nghe liền thấy trái ngược với Kiếm Thánh.
Có phải hay không còn có Kiếm Cơ, Kiếm Thần, Kiếm Hoàng, Kiếm Vương, Kiếm Quỷ?
“Kiếm Ma? Hắn xuất quan lúc nào? Ta như thế nào không có nghe nói qua?” Cao Thiên nhíu mày, lẩm bẩm tự nói.
Dương Ngự tò mò hỏi: “Kiếm Ma rốt cuộc là người nào?”
Ở Hàn Phòng sơn hắn không dám dễ dàng hỏi thăm, sợ rút dây động rừng.
Liễu Như Thấm hít sâu một hơi, nói: “Kiếm Ma là đã từng tử địch của Kiếm Thánh, trước khi Kiếm Thánh danh chấn thiên hạ, thiên hạ kiếm tu khó phân mạnh nhất, kiếm ma lúc đó là người có thể tranh đoạt thiên hạ đệ nhất kiếm tu, quyết chiến với Kiếm Thánh tại Bắc Nguỵ biên cảnh, cuối cùng bại bởi Kiếm Thánh, từ đây bế quan dưỡng thương, hơn một trăm năm qua cũng chưa từng hiện thân.”
Hàn Uyên theo sát nói: “Nói như thế, hết thảy mọi chuyện có thể giải thích rõ ràng.”
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía hắn.
“Đệ tử Kiếm Ma tín nhiệm nhất chết trong tay thủ hạ của sư tổ, đây cũng là nguyên nhân hai người kết thù, hiện giờ, những cái đồ đệ khác của sư tổ sớm đã xuất sư, không còn mang danh đồ đệ Kiếm Thánh nữa, cũng chỉ dư lại ngài.” Hàn Uyên nghiêm túc nói.
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Hắn không chỉ là mang danh mà còn tuyên truyền khắp nơi.
Trách không được Kiếm Ma sẽ theo dõi hắn.
Có Kiếm Ma chống lưng, Ly Tử Quyền, Đơn Thiên Ca, Huyết Chưởng môn, Hàn Phòng sơn dám truy nã hắn cũng bình thường.
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Đạo Nguyệt tiền bối so với Kiếm Ma như thế nào?”
Mọi người trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
“Nếu Kiếm Ma khôi phục trạng thái toàn thịnh, ta tất nhiên không phải đối thủ của hắn.” Thanh âm Đạo Nguyệt tiên tử truyền tới.
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, lưng phát lạnh.
Ngay cả Đạo Nguyệt tiên tử đều không phải đối thủ của Kiếm Ma, hắn càng không thể.
“Đừng nghĩ quá nhiều, nếu thật là Kiếm Ma, trực tiếp tới giết ngươi, cần gì quanh co lòng vòng?” Đạo Nguyệt tiên tử nhắc nhở Dịch Tiểu Phong.
Có đạo lý!
“Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, ta vẫn nên tiếp tục luyện kiếm đi!”
Dịch Tiểu Phong lắc đầu cười nói, nói xong liền nâng kiếm.
Dương Ngự gấp giọng nói: “Dịch ca, kêu vị sư huynh này thả ta a!”
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Cao Thiên, gật đầu.
Cao Thiên lập tức buông Dương Ngự ra.
Dương Ngự cũng không dám lưu lại thêm, vội vàng rời đi, sợ bị Hàn Phòng sơn phát hiện.
Bởi vì Kiếm Ma, Dịch Tiểu Phong có cảm giác nguy cơ.
Thoáng chốc.
Thời gian đã đến buổi tối ngày thứ bảy.
Qua tối nay là bí cảnh khảo hạch.
Dịch Tiểu Phong, Hàn Uyên, Liễu Như Thấm đang thương lượng phương án hành động vào ngày mai.
Chí Tôn cốc lúc này liền tuyển nhận bọn họ, muốn sống sót, nhất định đến liên thủ.
Cao Thiên cho ba người Dịch Tiểu Phong một quyển trục, mặt trên ghi lại các thiên tài địa bảo có khả năng xuất hiện trong khảo hạch bí cảnh, các tiêu chí giá trị của chúng.
Giá trị trong Tu Chân giới tính bằng linh thạch.
“Lần bí cảnh khảo hạch này diễn ra liên tục nửa tháng, chúng ta không cần sưu tầm thiên tài địa bảo khắp nơi, phàm là thứ có giá trị ở cạnh đều có yêu thú bảo hộ, có nhiều người ám sát Dịch Tiểu Phong như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể vơ vét thiên tài địa bảo trên người bọn họ.” Liễu Như Thấm ra chủ ý nói.
Hàn Uyên cười nói: “Ta cảm thấy có thể.”
Dịch Tiểu Phong cũng không có ý kiến.
Lúc này, Đạo Nguyệt tiên tử bỗng nhiên đẩy cửa vào.
Ba người Dịch Tiểu Phong vội vàng đứng dậy hành lễ.
Đạo Nguyệt tiên tử nhẹ giọng nói: “Đưa tay các ngươi ra.”
Nghe vậy, ba người theo bản năng làm theo.
Đạo Nguyệt tiên tử phất tay.
Trong tay ba người trống rỗng xuất hiện mấy lá bùa.
Trong tay Dịch Tiểu Phong tổng cộng có năm lá bùa, ghi chép pháp thuật khác nhau.
Hàn Uyên, Liễu Như Thấm chỉ có ba lá.
“Bởi vì các ngươi là đệ tử mới, tình huống trong bí cảnh khảo hạch chúng ta đều có thể nhìn thấy, tất cả trưởng bối các tông đều không thể cho đệ tử quá nhiều trợ giúp, nếu không trận khảo hạch này liền biến thành tông môn đánh cờ, những lá bùa này đều là dùng một lần, có thể làm bộ là do chính các ngươi tự mua, đây cũng là chỗ duy nhất mà ta có thể giúp được các ngươi.” Đạo Nguyệt tiên tử ném xuống những lời này liền rời đi.
Dịch Tiểu Phong xem xét năm lá bùa của mình, trước mắt xuất hiện từng hàng chữ:
Phượng hỏa thuật: Triệu hồi ra Hỏa phượng hoàng, đốt cháy địch nhân!
Hàn băng thuật: Triệu hồi ra một trăm băng tiễn bắn về phía địch nhân!
Ẩn thân pháp: Có thể trợ giúp người sử dụng ẩn thân, liên tục năm phút!
Ngự thủy thuật: Dẫm lên lá bùa, có thể di chuyển trên mặt nước, liên tục ba phút!
Huyền lôi thuật: Triệu hồi ra huyền lôi, bổ vào địch nhân!
……
Nhìn qua đều cũng không tệ lắm!
Dịch Tiểu Phong vừa lòng cười.
Hàn Uyên tấm tắc bảo lạ nói: “Chí Tôn tử chính là không bình thường, đãi ngộ so với chúng ta tốt hơn a.”
Hắn cũng không có hâm mộ, lá bùa pháp thuật như vậy đối với hắn mà nói, không tính là cái gì.
Liễu Như Thấm yên lặng nhận lấy ba lá bùa.
“Tối nay các ngươi cũng nghỉ ngơi thật tốt đi, dưỡng tinh thần đầy đủ, vào bí cảnh, muốn nghỉ ngơi đều khó.” Dịch Tiểu Phong cười nói, đem năm lá bùa thu vào trong nhẫn trữ vật.
Hàn Uyên, Liễu Như Thấm gật đầu, từng người rời đi.
Có Đạo Nguyệt tiên tử ở cách vách, Dịch Tiểu Phong có cảm giác rất an toàn.
Tối nay, hắn không có tu luyện, mà là dưỡng tinh thần, chuẩn bị bí cảnh khảo hạch.
……
Tụ Tiên trấn, phía trên tấm biển ở cổng trấn có hai bóng dáng.
Trong đó, một người rõ ràng là Thiên kiếm thánh tông Tiếu Thiếu Mệnh.
Một người khác thì cả người lượn lờ khói đen chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh băng, dưới ánh trăng lập loè giống như dã thú.
“Ngươi đã nghĩ kỹ rồi?” Tiếu Thiếu Mệnh hỏi.
Kẻ thần bí trả lời: “Sớm đã suy nghĩ cẩn thận, lần này là cơ hội tốt nhất, ta thề phải giết hắn!”
Tiếu Thiếu Mệnh nói: “Làm như vậy, ngươi sẽ trở thành địch nhân chung của Đại Càn châu, Bạch sư huynh sẽ đuổi giết ngươi.”
“Hừ, Bạch Hồng Tiêu đã không phải năm đó hắn, hiện tại hắn không xứng với danh Kiếm Thánh.”
“Có lẽ vậy, nhưng thực lực của hắn vẫn còn đó, Đồ tâm lão tổ sống lại, bị hắn dễ dàng tru sát.”
“Đồ tâm lão tổ chính là một cái phế vật, chỉ xứng kéo dài hơi tàn, có thể so với ta?”
Nghe đến đây, Tiếu Thiếu Mệnh không nói.
Kẻ thần bí trực tiếp biến mất.
Tiếu Thiếu Mệnh lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
……
Sáng sớm ngày tiếp theo.
Đạo Nguyệt tiên tử triệu tập đám người Dịch Tiểu Phong lại, dùng sương mù tím đưa bọn họ vào một tòa cửa truyền tống.
Chung quanh là rừng cây rậm rạp, cửa truyền tống mọc đầy dây leo.
Dịch Tiểu Phong kinh ngạc hỏi: “Như thế nào tới nơi này? Không tập trung cùng các tông môn khác”
Đạo Nguyệt tiên tử trả lời: “Vì đề phòng đệ tử các tông môn liên hệ nhau, cho nên tách ra tiến vào khảo hạch bí cảnh, cũng tránh cho các đệ tử vừa vào bí cảnh liền gộp lại, chờ sau khi các ngươi tiến vào, chúng ta liền sẽ tụ tập ở đỉnh Tụ Tiên sơn, cùng quan sát tất cả trong bí cảnh.”
“Lại nhắc nhở lần nữa, bí cảnh không phải là tranh đấu giữa tuyển thủ, bản thân bí cảnh cũng có nguy hiểm, chỗ bí cảnh này vẫn có những khu vực và tồn tại không biết, mặc dù là toàn thể Tử Tuyết phong xuất động, cũng chưa chắc có thể tìm tòi nghiên cứu rõ ràng.”
Nguy hiểm như vậy?
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Tựa hồ nhìn ra nội tâm hắn nghi hoặc, Cao Thiên cười nói: “Con đường tu hành vô số chông gai, nếu không thể phân rõ nguy hiểm, không thể tự mình hiểu lấy, dù tư chất cao cũng không được.”
Thì ra là thế!
Lý do thật miễn cưỡng!
Đạo Nguyệt tiên tử phất tay, dùng linh lực kích hoạt cửa truyền tống.
Cửa truyền tống phát ra ánh sáng.
Dịch Tiểu Phong, Hàn Uyên, Liễu Như Thấm đi vào.
Đạo Nguyệt tiên tử vẫn luôn nhìn bóng dáng bọn họ, thẳng cho đến khi bọn họ biến mất bên trong ánh sáng.
Cao Thiên cười nói: “Sư phụ, ngài đang lo lắng cho Dịch sư đệ?”
Đạo Nguyệt tiên tử bình tĩnh nói: “Không có, chỉ là cảm thấy tiểu nha đầu Liễu Như Thấm này có chút cổ quái, lai lịch của nàng hẳn là không đơn giản.”
Liễu Như Thấm?
Bốn người Cao Thiên ngẩn người.
“Có nàng cùng Hàn Uyên, vị Chí Tôn tử tương lai này của chúng ta có lẽ có thể có thành tích vượt quá dự đoán.” Đạo Nguyệt tiên tử ý vị sâu xa nói.