Chương 15: Ngươi Xứng Sao?
- Ngươi chính là nghiệt chủng Trần gia? - Vương Tố Cầm dùng kiếm chỉ vào Trần Trầm.
Trần Trầm bỏ qua trường kiếm sắc bén, lạnh nhạt nói:
- Ta sinh ra trong sạch, sao lại là nghiệt chủng?
- Nhị tiểu thư nhà chúng ta nói ngươi là nghiệt chủng thì ngươi chính là nghiệt chủng! Còn dám phản bác? - Gia đinh bên cạnh Vương Tố Cầm mạnh mẽ rút kiếm ra, vẻ mặt dữ tợn nói.
Mấy tên gia đinh khác thấy dậy cũng lập tức rút đao, bầu không khí thoáng chốc rơi vào tình thế giương cung bạt kiếm.
Thôn dân Thạch Đầu thôn thấy vậy không nhịn nổi nữa, vội đến đỡ trưởng thôn đứng dậy, chắn trước người Trần Trầm, khổ sở nói:
- Nhị tiểu thư, hôm nay Thạch Đầu thôn ta có thể giao ra điền tô là tốt rồi, ngài đây là muốn gì?
Nghe vậy, Vương Tố Cầm cười lạnh, đột nhiên nói:
- Tên nghiệt chủng Trần gia này trộm tài vật Vương gia ta, bằng không thì sao hắn có thể cầm ra được 30 lượng bạc?
- Hôm nay ta tới đây chính là nhân tiện xử lý chuyện này.
Thôn trưởng nghe vậy lộ vẻ ngưng trọng, Trần Trầm là hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, tiểu tử này vô cùng hiểu chuyện, sao có thể làm ra loại chuyện trộm cắp này?
- Nhị tiểu thư, nhân phẩm Tiểu Trần ở Thạch Đầu thôn rõ như ban ngày, không thể nào có chuyện ăn cắp, lão thân nguyện đem tánh mạng ra bảo đảm!
Những thôn dân khác thấy vậy cũng hô theo.
- Đúng vậy, tiểu Trầm sao có thể trộm cấp! Thật sự là ngậm máu phun người!
- Ta có khả năng trộm nhưng tiểu Trầm thì không thể nào. Hài tử này từ nhỏ đã nhu thuận!
Thôn dân Thạch Đầu thôn chất phát, vừa nãy Trần Trầm nguyện ý xuất ra 30 lượng thay họ trả điền tô, vậy mà Vương gia tiểu thư lại rút kiếm chỉ vào hắn, bọn họ sao có thể mặc kệ?
Thấy một màn như vậy, vẻ mặt Vương Tố Cầm trở nên khó coi.
Nàng thật sự chỉ muốn giết một nhà Trần Trầm mà thôi, nếu như tàn sát thôn dân Thạch Đầu thôn vậy thì ngày sao ai thay Vương gia trồng trọt?
Nghĩ đến đây, nàng đổi giọng, nói:
- Đây là tư oán giữa Vương gia và Trần gia, nếu các ngươi giúp ta bắt lấy tiểu tử này, điền tô năm nay miễn toàn bộ.
Nàng cũng không tin, một đám dân đen có thể thoát khỏi sức hút của bạc trắng, hôm nay, nàng muốn cho tiểu tử này biết rõ cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi!
Thế nhưng, bầu không khí yên tĩnh hồi lâu, vẫn không có ai động dung.
Cái này khiến Vương Tố Cầm có hơi xấu hổ.
- Miễn ba năm điền tô!
Thôn trưởng nghe vậy lắc đầu, nhìn Vương Tố Cầm bằng ánh mắt thương cảm.
- Nhị tiểu thư, đây không phải vấn đề có tiền hay không, chuyện tiểu Trầm trộm cắp, chúng tôi không thể làm trái lương tâm, mờ mắt vì tiền, bằng không thì sau này còn ngẩng đầu làm người thế nào được?
Nghe đến đây, hô hấp Vương Tố Cầm cứng lại. Những lời của thôn trưởng chẳng khác nào một cây châm đâm vào tim nàng, khiến cho nàng phẫn nộ đến cực điểm.
Một lát sau, Vương Tố Cầm ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Ha ha ha! Không hổ là một đám dân đen! Còn nói lương tâm? Các ngươi xứng sao?
So với Vương Tố Cầm, Trần Trầm ngược lại cảm thấy rất vui mừng, bất động thanh sắc bước lên trước hai bước, nhìn Vương Tố Cầm, chậm rãi nói:
- Năm đó cha ta cứu Vương Hổ, cha ngươi, trên chiến trường, Vương Hổ đoạt lấy quân công của cha ta mới có được đại cơ nghiệp ngày hôm nay.
- Vương gia các ngươi chưa từng đền bù tổn thất cho Trần gia ta, nay còn muốn lấy oán trả ơn.
- Ta hỏi ngươi, nếu không phải cha ta, hôm nay Vương gia các ngươi có thể phú giáp một phương sao?
- Nếu không phải cha ta, hôm nay ngươi có tiên y nộ mã, gia đinh thành đàn sao?
- Hiện tại ngươi dùng kiếm chỉ vào ta, ta hỏi ngươi, ngươi xứng sao?
Mấy lời này vừa ra, cửa thôn một mảnh yên tĩnh.
Sắc mặt Vương Tố Cầm lúc xanh lúc trắng, nhìn chòng chọc vào thiếu niên trước bia đá, chẳng biết sao trong lòng nàng lại có chút chột dạ.
Một tên nhóc xuất thân quê mùa lại có thể nói ra một phen trịch địa hữu thanh (1) như vậy, khiến nàng không phản bác được lời nào?
(1) Nói năng có khí phách.
- Nói hươu nói vượn! Hồ ngôn loạn ngữ!
Một lát sau, Vương Tố Cầm giận dữ hô, nhưng vô luận là khuôn mặt trứng ngỗng đỏ bừng hay bộ ngực đang phập phồng lên xuống cũng đều biểu lộ bản thân nàng đang chột dạ.
Nói xong câu đó, Vương Tố Cầm chậm rãi lui về sau, đợi đến khi kéo ra một khoảng cách, sắc mặt nàng thoắt cái trở nên âm độc… Dùng kiếm chỉ thẳng vào Thạch Đầu thôn, lạnh lùng nói:
- Giết tiểu tử kia cho ta! Ai dám ngăn cản, giết! Hết thảy hậu quả do Vương gia ta gánh chịu!
Vừa dứt lời, đám gia đinh lập tức lộ ra thần sắc khát máu.
Hiện tại, rốt cuộc bọn họ không cần phải che giấu gì nữa.
Đát đát đát...
Mấy chục thớt chiến mã đồng loạt lui về sau, chuẩn bị kéo giãn khoảng cách, tùy thời công kích.
Thấy một màn như vậy, thôn trưởng thất kinh.
Thôn dân Thạch Đầu thôn sao có thể chịu nổi mười mấy tên kỵ sĩ công kích?
- Thôn trưởng, các ngươi lui ra sau đi. - Trần Trầm khẽ cười, nói.
- Thế nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì hết, bọn họ muốn giết ta… Còn kém xa lắm! - Trần Trầm an ủi, trên khuôn mặt non nớt lại lộ vẻ bình tĩnh hiếm có.
- Tiểu Trầm!
Trong đám người vang lên tiếng hô lo lắng của Tần Nhu.
Còn Trần Sơn thì không nói hai lời đứng cạnh hắn.
Dù cho đêm qua Trần Trầm đã nhiều lần cường điệu hắn từng học bổn sự của Tiên Nhân, nhưng thân là phụ thân Trần Trầm, Trần Sơn không thể nào để nhi tử một mình đối mặt với nhiều người như vậy.
Dù sao thì hắn cũng chưa tận mắt thấy bổn sự của Trần Trầm lần nào.
- Vương gia xem mạng người như cỏ rác! Ngay cả hài tử tốt như tiểu Trầm cũng không buông tha, thật không phải người mà!
- Tiểu Trầm đừng sợ, Tiền thúc sẽ không nhìn ngươi chết.
Một thôn dân rống giận đứng cạnh Trần Trầm.
- Tiểu Trầm, Trương ca bảo vệ ngươi!
Có người dẫn đầu, một đám thôn dân trẻ trung cường tráng lập tức vây đến bên cạnh Trần Trầm, có người cầm liêm đao, có người cầm cuốc, so với gia đinh Vương gia hãn mã chiến đao quả thực là trò hề.
Nhưng… Lại khiến Trần Trầm cảm động hết sức.
Thạch Đầu thôn tuy nghèo, nhưng thôn dân lại vô cùng đoàn kết, dù đối mặt với địch nhân thoạt nhìn không cách nào thắng được, nhưng vẫn việc nghĩa không chùn bước mà đứng bên cạnh hắn.
- Mọi người có lòng.
Trần Trầm nhìn một lượt từng khuôn mặt chất phác vây quanh mình, thì thào nói.
...
Xa xa, Vương Tố Cầm thấy một màn như vậy, khuôn mặt vặn vẹo hét lên:
- Một đám dân đen, thật sự cho rằng ta không dám giết các ngươi? Quả là nực cười!
- Giết cho ta! Hôm nay ta muốn tàn sát Thạch Đầu thôn! Để xem trong huyện Thạch Xuyên có ai làm gì được Vương gia ta!
Mấy tên gia đinh nghe đến đây đều liếm môi khoái trá, nhìn về phía đám thôn dân tựa như đang nhìn một đàn dê chờ mần thịt.
Kế đó, tên gia đinh cầm đầu giơ đao lên lên, rống to một tiếng:
- Theo ta xông lên! Kẻ nào cản đường, giết!
Nghe lệnh, hơn mười thợt ngựa cao to đột nhiên gia tốc, nhấc lên một hồi cát bụi, tựa như cuồng phong bạo vũ xông về phía thôn dân Thạch Đầu thôn.
Nếu so sánh, thôn dân Thạch Đầu thôn lúc này chẳng khác nào lục bình giữa cơn sóng dữ, yếu ớt không chịu nổi.
Phía sau lưng những thôn dân cường tráng này có không ít lão ấu, nữ tử cùng hài tử nhịn không được khóc lên, Nhị Nha thì đang vùi đầu vào ngực mẫu thân.
…
Mắt thấy chục thớt chiến mã mang theo khí thế cứng rắn sắp xông vào đám thôn dân, tiến thành một hồi huyết tẩy, thiếu niên đứng trong đám người đột nhiên bước lên phía trước.
Y phục đơn sơ không gió mà bay.
Chỉ một động tác đơn giản lại tựa như mang theo khí thế chấn nhiếp không gì sánh kịp.
Hiiii….
Chiến mã cao to vạn phần hoảng sợ, không ngừng hí vang, cứ như phía trước chúng không phải một đám thôn dân áo vải mà là một đạo thâm uyên.
Chiến mã đi đầu thoáng cái khụy chân xuống, khiến cho tên gia đinh trên lưng nó bổ nhào xuống đất, đám chiến mã theo sau cũng lần lượt ngã xuống.
Khí thế công kích kinh người vừa mới đó sụp đổ trong phút chốc.
Cuối cùng.
Không một con ngựa nào dám tiến đến gần thiếu niên trong phạm vi 3 mét.