Chương 20: Diệt Vương gia
Lúc này Vương Hổ không có tâm tư nghe hắn lợi dụ, trong mắt hắn ta chỉ có con ngựa trắng mà Trần Trầm đang cưỡi.
Đó là bạch mã của nhi nữ Vương Tố Cầm.
Không đợi hắn hỏi tiếp, Trần Trầm thản nhiên nói:
- Lão nhân gia ngài không biết cũng là chuyện rất bình thương, ta gọi Trần Trầm, Trần Sơn là phụ thân ta, ngài hiểu hôn?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Vương Hổ thoáng cái trầm xuống.
Lúc sáng, Vương Tố Cầm nói dẫn người đến Thạch Đầu thôn một chuyến, thuận tiện mang đầu một nhà Trần gia về.
Sao bây giờ tiểu tử Trần gia lại cưỡi ngựa của nữ nhi hắn chạy đến cửa Vương gia?
Chuyện này khiến hắn trăm mối vẫn không có lời giải.
- Tiện dân, là do nữ nhi của ta bảo ngươi đến cầu tình? Ngựa này ngươi cũng xứng cưỡi à? Còn không mau xuống!
Vương Hổ đảo mắt, cho rằng mình đã suy nghĩ cẩn thận rồi.
Về phần đoàn người Vương gia bị diệt không còn một mống, cái này… Hắn sao có thể tưởng tượng được.
Có ai ngờ tá điền lụi bại trong một cái thôn nhỏ lại sinh ra Tiên Nhân?
- Làm càn! Vương Hổ, ngươi dám khi nhục đại ca ta, ta cùng ngươi không chết không thôi.
Trần Trầm không có phản ứng gì, thế nhưng Trương Kỵ lại nổi giận, trực tiếp rút kiếm chỉ thẳng vào Vương Hổ, phẫn nộ quát.
Vương Hổ cùng Triệu quản gia hai mặt nhìn nhau, sau đó lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc hướng về phía Trương Kỵ.
Nghĩ thầm tiểu tử này chẳng lẽ lại bị thiểu năng, bản thân đã hai mươi tuổi rồi, lại còn là công tử của một đại gia tộc, vậy mà lại nhận thiếu niên thoạt nhìn còn chưa đến 18 tuổi, một thân áo gai làm đại ca.
Đây không phải bị thiểu năng thì là gì?
Nhìn Trương Kỵ trung tâm y hệt lão Hắc nhà mình, Trần Trầm có chút bất lực, duỗi ngón tay, một đoàn hỏa diễm bay ra, gia đinh đứng trước nhất lập tức tan thành mây khói.
Từ sau khi học Khống Hỏa thuật, Trần Trầm từ cận chiến tiến hóa thành viễn công.
Hơn nữa, so với dùng chân đá, Khổng Hỏa thuật này có khí thể hơn nhiều, thoáng cái liền có thể phân biệt được phàm nhân cùng Tiên Nhân, đem ra chấn nhiếp nhân tâm rất có tác dụng nha.
Thấy một màn như vậy, hiện trường thoáng cái rơi vào yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
Vô luận là gia đinh hay Vương Hổ, còn có Triệu quả gia, hai mắt đều mở chẳng khác nào chuông đồng, dường như không thể nào tin được chuyện vừa phát sinh.
Thiếu niên cưỡi bạch mã trước mặt… Là Tiên Nhân?
- Đám… chó săn các ngươi dựa thế Vương gia xem mạng người như cỏ rác, hôm nay cũng nên tự kết thúc đi, còn lại thì cút nhanh cho ta, ta tha các ngươi một mạng.
- Còn người của Vương gia, hôm nay đều phải chết.
Trần Trầm thu tay lại, ngữ khí hời hợt.
Đám gia đinh vừa nãy còn hung thần ác sát, nháy mắt toàn bộ đều biến thành cừu non, đao trong tay cũng bị dọa rơi trên đất, cả đám “phù phù” quỳ rạp xuống, cầu xin Trần Trầm tha mạng.
Ở thế giới này, lực uy hiếp của Tiên Nhân đối với Phàm nhân vốn là khủng bố như thế.
- Nên cút đều cút hết cho ta, hôm nay ta không muốn tạo quá nhiều sát nghiệp. - Trần Trầm ngồi trên lưng ngựa, thầm hí hửng.
Hắn nhịn không được nhớ đến mấy bộ phim võ hiệp ở kiếp trước, nhân vật chính trong phim chỉ cần báo danh hào cái gì mà “Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong thì đối thủ lập tức bị dọa xém chút không giữ được thằng em.
- Đáng tiếc ta xuất đạo quá muộn, vẫn chưa xoát được cái danh hào nào.
Trong lúc hắn đang suy tư thì đám gia đinh đã bỏ đao chạy tán loạn.
- Hệ thống, trong đám người này kẻ nào tội đáng phải chết? - Trần Trầm nhìn thấy cả bọn ù té chạy, liền hỏi.
- Phía trước, bên trái, cách 5 mét, bên phải 6 mét, bên phải 8 mét…
Hệ thống liên tiếp báo ra vị trí năm người, mà năm người này đều không ngoại lệ, chẳng tên nào muốn lưu lại chờ chết.
Trần Trầm cười lạnh một tiếng, một đoàn hỏa diễm lập tức bắn về phía tên chạy nhanh nhất, nháy mắt hắn ta đã hóa thành một đống tro tàn.
- Một khi đã làm chuyện ác, ta hi vọng các ngươi chuẩn bị sẵn tâm lý, tự sát… Còn có thể lưu lại toàn thây, các ngươi nên suy nghĩ thật kỹ.
Nghe được mấy lời của Trần Trầm, mấy tên gia đinh từng giết người thoáng cái nhũn như con chi chi, ngã lăn ra đất, bị dọa kém chút són ra quần.
Thế giới này coi trọng thuyết pháp nhập thổ vi an, nếu chết không toàn thây thì sẽ không cách nào đầu thai được, cho nên trực tiếp hóa thành tro bụi đối với bọn họ còn đang sợ hơn chết rất nhiều lần.
Trước kia, lúc còn ở Thạch Đầu thôn, Trần Trầm dùng chân đá chết người, nếu chỉ vậy thì đám gia đinh Vương gia còn dám liều một trận, thế nhưng hôm nay hắn dùng Khống Hỏa thuật, cái này trực tiếp dọa cho mấy tên gia đinh sợ bể mật.
- Tiên Nhân! Ta sai rồi! Kiếp sau ta nhất định làm người tốt.
Một gia đinh khóc hô, sau đó trực tiếp cắt cổ tự sát.
Mấy tên còn lại bị dọa cho ba hồn bảy vía bay mất, nằm rạp trên mặt đất như chó ăn phân, ngay cả tự sát cũng không làm được.
Hết cách, Tiên Nhân trước mặt quá mức kinh khủng, ngay cả ai từng giết người cũng biết rõ một hai, chẳng khác nào lão thiên gia, bọn họ căn bản không cách nào chống cự.
Về phần mấy tên… gia đinh ít nghiệp thì đã sớm chạy mất dạng.
Lúc này, Vương Hổ cùng Triệu quản gia rốt cuộc cũng hoàn hồn, cả hai bị dọa không nhẹ.
Triệu quản gia cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nói đến quan hệ thông gia, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, phân trần:
- Tiên Nhân, ta chỉ đi ngang qua đây, cùng Vương gia không có nửa xu quan hệ, cáo từ!
Giờ phút này, hắn đã ân cần hỏi thăm tám đời Vương gia không biết bao nhiêu lược rồi.
Đồng thời cũng hiểu ra vì sao Trương Kỵ lại gọi thiếu niên này là đại ca.
Tiên Nhân, đừng nói bảo Trương Kỵ gọi đại ca, bảo cái lão tử 50 ~ 60 tuổi đầu như hắn gọi gia gia cũng được nữa đấy!
- Hửm? - Trần Trầm liếc nhìn hắn, cái nhìn này khiến Triệu quản gia trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
- Tiên Nhân, ta cùng Vương gia thật không liên quan!
- Quỳ!
- Vâng… - Triệu quản gia đáp, mồ hôi lạnh túa ra, hắn cũng không dám nhúc nhích dù là một chút.
Về phần Vương Hổ, hiện tại hắn cũng đang há miệng thở hồng hộc. Người nhà mình chạy đến Thạch Đầu thôn gặp phải kết cục gì… Trong lòng hắn đã sáng tỏ.
Ai có thể ngờ đến một chút ác niệm thoáng qua trong đầu lại hại chết cả nhà mình.
- Tố Cầm, ngươi hại cha rồi!
Vương Hổ thầm mắng một tiếng, sau đó nhặt đao trên mặt đất lên, cắt cổ tự sát.
Một màn như vậy khiến khóe mắt Trần Trầm giật giật mấy cái.
Lúc này đây, coi như hắn đã hoàn toàn hiểu rõ Tiên Nhân có lực chấn nhiếp khủng bố như thế nào ở cái thế giới này rồi.
Chỉ sợ có không ít Tiên Nhân ngày thường cũng làm chuyện xấu, bằng không thì sao có thể dọa một đám phàm nhân thành cái dạng này?
- Trần huynh… Cái này… - Trong mắt Trương Kỵ tràn đầy bội phục, hắn không biết nên diễn tả thế nào, có cảm giác như mình thật sự là tên dốt văn, làm cách nào cũng không biểu đạt ra được.
- Cơ thao, vật lục (1)! - Trần chìm cười nói.
(1) Ngôn ngữ mạng, tròn câu là: Đây là thao tác cơ bản mà thôi, cứ ngồi im đó xem tôi biểu diễn, chớ có khâm phục.
Trương Kỵ nghe không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn tiếp tục khâm phục.
Kế đó, dường như sực nhớ ra điều gì, hắn xung phong nhận việc:
- Trần huynh, còn lại cứ để ta giải quyết. Ta nghe nói sau khi bước vào tiên lộ không nên tàn sát quá nhiều phàm nhân, nếu không ngày sau phi thăng sẽ bị thiên khiển!
- Nếu là Tu tiên giả bình thường thì cũng thôi đi, nhưng với tư chất của Trần huynh, ngày sau tất sẽ phi thăng.
Nói xong, Trương Kỵ liền rút kiếm vọt vào Vương gia đại viện.
Nhìn hắn việc nghĩa không chùn bước tiến lên phía trước, Trần Trầm thầm chậc lưỡi kêu lạ.
Cái này là bực nào xưng danh một tiểu đệ!?
Tràn ngập tin tưởng với đại ca cũng thôi đi, lại còn biết chủ động vì đại ca phân ưu.
Chủ động vì đại ca phân ưu cũng thôi đi, còn không cần phải lo lắng ngày nào đó đột nhiên nấc ra cái rắm (2).
(2) Ý chỉ là có lòng xấu.
Mấu chốt hơn nữa là còn có thể mang đến cơ duyên cho đại ca.
Loại tiểu đệ như vậy so với đại cơ duyên còn trân quý hơn, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu nha.
Lừa, nhất định phải tiếp tục lừa, lừa đến full thanh trung thành mới thôi!