Chương 31: Rời Nhà Đi Tu Tiên
- Trần huynh, ngươi nói có kỳ quái không, trên vách núi của Tiểu Long sơn lại có linh chi lớn như vậy, phụ thân ta nói nếu thứ này đem đến thủ đô bán, đoán chừng giá trị bằng mấy cái Trương gia.
Trương Kỵ càng nói càng hưng phấn, bộ dạng vô cùng ngạc nhiên, cứ như không biết là do vận khí mình tốt vậy.
Trần Trầm cố gắng áp chế xúc động muốn đánh chết hắn, nói:
- Quả thật rất kỳ quái, không gì trân quý hơn thứ này, nếu đưa cho ta…
- Trần huynh, không phải là nhờ ngươi chỉ điểm thì ta sao có thể phát hiện được loại bảo vật này, chia cho ngươi một cây là chuyện nên làm. Huống chi, linh chi này có giá trị lớn thế nào đi nữa thì sao có thể vượt qua tình cảm huynh đệ giữa ta và ngươi?
Tươi cười trên mặt Trương Kỵ biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.
Nghe hắn ta nói, Trần Trầm có hơi bất đắc dĩ, hắn không hề hoài nghi nếu ngày nào đó mình đem Trương Kỵ bán đi, tên ngốc này còn phải thay hắn đếm tiền đấy.
Cái này khiến hắn cảm thấy có hơi băn khoăn rồi.
Dù sao thì lương tâm hắn vẫn có răng đấy.
Nghĩ đến đây, hắn nói với Trương Kỵ mấy lời thấm thía:
- Hiền đệ, về sau đừng làm mấy chuyện nguy hiểm như nhảy núi nữa, không cần đâu.
Nghe xong, Trương Kỵ cúi đầu thở dài, đáp:
- Ta hiểu, so về tư chất ta không bì kịp Trần huynh, có một vài phương thức tu luyện, huynh có thể nhưng ta chưa hẳn, tùy tiện học theo bất quá cũng chỉ là vẽ hổ lại vẽ thành chó…
Trần Trầm im lặng, tiểu tử này lại bắt đầu tự ti rồi.
- Ta không nói cái này, thôi, chúng ta bàn bạc chuyện tu tiên đi, dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa là phải rời khỏi Thạch Xuyên huyện rồi, hẳn là nên chuẩn bị nhiều một chút.
- Ừm, hết thảy tiểu đệ đều nghe theo Trần huynh. - Trương Kỵ đáp.
Dứt lời, hai người tiến vào đại sảnh cùng thương nghị chuyện đi Ký Châu.
...
Mấy ngày sau, trời trong nắng ấm.
Suốt mấy ngày này, tin tức Trần gia có Tiên Nhân truyền khắp Thạch Xuyên huyện.
Ngoài ra, Trương gia trong huyện cũng quyết định liên minh cùng Trần gia, hỗn loạn tại Thạch Xuyên huyện thoáng cái bị dẹp yên.
Đối mặt với gia tộc mới quật khởi này, hết thảy người dân trong huyện tự nhiên là kính sợ đến cực điểm.
Dù sao thì một đám mã phỉ cũng không thể so với Tiên Nhân được.
Nghe đồn Triệu gia thanh thế to lớn lại hoàn hoàn không chịu nổi một kích trước mặt Tiên Nhân Trần gia, một chút cơ hội trở mình cũng không có đã bị tiêu diệt.
Thế nhưng mọi người không biết, một ngày này, trên đường lớn bên ngoài Thạch Xuyên huyện bỗng xuất hiện mấy cỗ xe ngựa đang chờ xuất phát.
- Cha, nương, không cần ngóng trông ta, chờ tu vi ta cao hơn một chút, bất cừ lúc nào cũng có thể bay về nhà.
Trần Trầm đứng trước xe ngựa, hăng hái nói với phụ mẫu đến đưa tiễn mình.
Hôm nay chính là ngày hắn và Trương Kỵ xuất phát đi Ký Châu thành.
- Tiểu Trầm, ở bên ngoài nhất định phải chiếu cố tốt bản thân. - Vẻ mặt Tần Nhu tràn đầy lưu luyến, con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, đây vốn là đạo lý từ cổ chí kim không hề thay đổi.
- Ta làm việc mà các ngươi còn lo lắng sao? Trái lại là các ngươi, chiếu cố tốt lão Hắc một chút, gần đây có thể lão Hắc sẽ có chút biến hóa, các ngươi chớ để vẻ ngoài của nó dọa sợ.
Thấy vẻ mặt Trần Trầm thả lỏng, Trần Sơn cùng Tần Nhu cũng an tâm hơn rất nhiều.
Thế nhưng phía bên kia, Trương Kỵ cùng phụ mẫu hắn đang ôm nhau khóc rống, cứ như đi lần này là không về được vậy.
Khóc một lần có hơn 30 phút, lúc này, Trương Kỵ mới quay về đội ngũ.
Trong đội ngũ có 3 cỗ xe ngựa, trong đó một cỗ mang theo những vật tư cần thiết trên đường, hai cỗ khác lại để trống.
Ngoài ra còn có thêm ba người dắt ngựa cùng hai bảo tiêu, cộng thêm Trần Trầm và Trương Kỵ, tổng cộng có 7 người.
- Trần huynh, chúng ta đi thôi, không biết chuyến này đi rồi có quay về được không.
Hốc mắt Trương Kỵ đỏ bừng, xoay người lên ngựa, vẻ mặt tràn đầy nỗi buồn ly biệt.
Trần Trầm mỉm cười, với vận khí của Trương Kỵ, hắn hoài nghi bản thân có thể về không được, nhưng tiểu tử này đảm bảo trở về đấy.
Tất cả mọi người đều lên ngựa, Trần Trầm cáo biệt phụ mẫu.
- Cha, nương, ta đi rồi, các ngươi ở nhà phải chiếu cố kỹ bản thân.
- Đi thôi, nhớ lúc về mang theo thê tử là được.
- Ha ha, nói không chừng mang về cái tiên tử cũng nên. - Trần Trầm cười đáp, đang lúc hắn chuẩn bị quay đầu ngựa, Trương phu nhân bên kia đột nhiên hướng hắn mở miệng.
- Trần công tử, Kỵ nhi nhà ta làm người vụng về, ở bên ngoài còn xin Trần công tử chiếu cố nhiều hơn.
Trương Kỵ nghe vậy mặt già đỏ lên, theo như hắn thấy, tuy tư chất của mình so ra kém Trần Trầm, nhưng dù gì cũng là người thông minh, cái gì đã gặp qua thì không thể quên, sao đến trong miệng mẹ lại trở thành ngu ngốc rồi?
Hắn với ngu xuẩn hoàn toàn không liên quan một xu nào nhé?
- Trương phu nhân yên tâm, Trương Kỵ là huynh đệ ta, ta tự nhiên sẽ chăm sóc hắn.
Trần Trầm cười cam đoan.
...
Một phen từ biệt, hai người Trần Trầm cùng Trương Kỵ rời khỏi Thạch Xuyên huyện, tiến bước về Ký Châu.
Vừa ra khỏi phạm vi Thạch Xuyên huyện, Trần Trầm nhịn không được ngân nga một điệu hát dân gian.
Thế giới bên ngoài quả nhiên khác biệt với Thạch Xuyên huyện, trời cao biển rộng, không biết có bao nhiêu bảo vật cùng cơ duyên đang chờ hắn, hiện tại, chờ mong trong lòng hắn đã sớm lần át cảm xúc u sầu khi khi biệt.
Trông mong trực tiếp nhặt được cái bảo vật chung cực gì đó, ăn xong liền đột phát hơn trăm tầng tu vi.
- Trần huynh, vì sao ngươi mang thừa hai cỗ xe ngựa? Chẳng lẽ còn đón ai nữa à?
Đi được một đoạn, rốt cuộc, Trương Kỵ cũng nói ra nghi hoặc trong lòng.
Nghe vậy, Trần Trầm đáp:
- Đoạn đường này đi qua không ít nơi, đương nhiên phải chọn mua ít đồ.
- Thì ra là thế. - Trương Kỵ lộ ra biểu tình hiểu rõ.
Đúng lúc này, sắc mặt Trần Trầm đột nhiên biến đổi, kế đó, hắn liền nhảy xuống ngựa, chui vào bụi cỏ ven đường, không bao lâu sau mang ra một gốc cỏ nhỏ vô danh, bỏ vào một cỗ xe ngựa đằng sau.
Cái xe ngựa trống này đương nhiên là Trần Trầm dùng để chứa đồ, bất quá không phải chứa đồ mua sắm, mà là bảo vật do hắn thông qua hệ thông tìm được.
Từ Thạch Xuyên huyện đến Ký Châu, hành trình không dưới mấy ngàn dặm, trên đường không biết gặp được bao nhiêu bảo vật trân quý?
Nếu như không phải sợ làm quá dễ gây chú ý, Trần Trầm đã sớm mang theo cả đoàn xe rồi.
- Chúc mừng Kí chủ thông qua hệ thống truy tung được 100 loại vật phẩm, khoảng cách truy tung tăng lên 5 mét, đạt tới 20 mét.
Sau khi bỏ cọng cỏ vào xe ngựa, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Nghe thấy mấy lời này, tươi cười trên mặt Trần Trầm càng thêm xán lạn.
Đừng thấy khoảng cách truy tung chỉ tăng lên có 5 mét, nhưng trên thực tế diện tích tìm kiếm đã gần gấp đôi rồi.
Hơn nữa, có cẩm lý ngư Trương Kỵ đi theo, Trần Trầm thật sự hoài nghi mấy thứ bảo vật bình thường không xứng đặt vào trong xe ngựa của hắn.
- Trần huynh, cọng cỏ kia là gì? - Trương Kỵ tò mò hỏi.
- Đó là một loại thảo dược giải độc đặc thù, có thể khắc bách động. - Trần Trầm vừa lên ngựa vừa giải thích.
- Trần huynh vậy mà còn hiểu được dược lý? - Thoáng cái Trương Kỵ tròn mắt ngạc nhiên.
Dược lý vốn là rất xem trong truyền thừa, mấy ngày nay hắn cũng đã hiểu rõ gia thế Trần Trầm, nhưng chưa từng nghe qua phụ mẫu Trần Trầm hiểu được y thuật dược lý.
- Dược lý?
Trần Trầm nghe vậy ngẩn người.
Hắn không hiểu dược lý, công năng của giải độc thảo này vốn là hệ thống nói cho hắn biết.
Cần thì hắn chỉ việc chui vào dược phòng, hỏi hệ thống một câu:
- Bệnh này xung quanh đây có thứ gì có thể trị?
Nếu như trong dược phòng có dược có thể trị, chắc chắn hệ thống sẽ liệt kê ra hết.
Như vậy tính ra, hắn thật ra có thể làm một cái thần y đấy.
Chỉ có điều không biết hệ thống có thể tự phối dược, đồng thời liệt kê ra hết các mục tiêu hay không?
- Dược lý… Ta có biết một hai.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Trầm tự tin đáp.
Nghe vậy, ánh mắt Trương Kỵ vẫn trước sau như một sùng bái, nhịn không được tán thưởng:
- Không ngờ Trần huynh có thể vừa khổ tu, vừa phân tâm nghiên cứu dược lý, huynh quả thật không hổ là kỳ tài đương thời!