Chương 34: Đan Dược Quá Hạn, Cố Mà Ăn Đi.
Thấy có 20 nhắc nhở, Trần Trầm thoáng cái trở nên tự tin hơn, biểu lộ nghiêm trọng cũng dần buông lỏng.
- Hiền đệ, ta cảm giác gần đây có thứ tốt, có dám cùng ta đi tìm một phen không?
Trần Trầm nhìn Trương Kỵ nở nụ cười, hắn sợ nhất là chạy đi tìm, ngay cả cái cắm cũng không có, đến lúc đó thì đẹp mặt. Nhưng cũng may, loại chuyện này không có khả năng phát sinh.
- Đương nhiên dám! - Trương Kỵ quyết đoán đáp, vẻ mặt cực kỳ kiên quyết.
Đừng nói Trần Trầm dẫn hắn đi tầm bảo, dù cho có bảo hắn lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng sẽ việc nghĩa không chùn bước.
- Được! Vậy đi theo ta!
Dứt lời, Trần Trầm cưỡi ngựa vọt về một hướng, Trương Kỵ lập tức đuổi theo sau.
Hai người phân phó đám gia nhân một tiếng, sau đó lập tức đi sâu vào trong rừng.
Một lát sau.
Trần Trầm chui vào một bụi cỏ, không nói hai lời lập tức lấy ra cái xẻng đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu đào, đào sâu xuống một mét, rốt cuộc cũng tìm được cái gọi là “Tàn phiến pháp bảo”.
- Trần huynh, thứ này là bảo vật ngươi nói? - Trương Kỵ nhìn mũi kiếm rỉ sét trong tay Trần Trầm, có hơi ngạc nhiên hỏi.
- Ừm, từ xa ta đã cảm nhận được nguồn linh khí này, thứ này… Hẳn không tầm thường đâu!
Vẻ mặt Trần Trầm ngưng trọng, thế nhưng trong lòng lại chẳng có tí ti tự tin nào, thứ trong tay hắn có khác gì một miếng sắt vụn bình thường đâu chứ, thúc giục linh khí cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Thứ này thật sự có thể khắc yêu tà?
Tuy trong nội tâm nghi hoặc, nhưng hắn lại trang rất giỏi nha, cứ hệt như vừa nhặt được bảo vậy vậy, dùng vẻ mặt của mình để chấn trụ Trương Kỵ.
- Đi thôi, chúng ta đi đến chỗ tiếp theo.
Thu hồi mảnh vỡ, Trần Trầm dẫn theo Trương Kỵ chạy đến chỗ khác, lần này phải mất nửa giờ mới đến điểm đích.
Đang lúc Trần Trầm chuẩn bị đào loạn lên, Trương Kỵ đã đoạt lấy xẻng trong tay hắn.
- Trần huynh, một chút việc nặng này cứ để cho ta làm!
Nghe vậy, Trần Trầm cũng không cự tuyệt, mà rất chân thành nói:
- Hiền đệ, lần này phải đào xuống bên dưới 6 mét đấy!
Nghe phải đào 6 mét, Trương Kỵ đỏ mặt, liền dúi cái xẻng vào tay Trần Trầm.
Hắn chỉ là một người phàm tục, nếu đào xuống 6 mét, chẳng phải đến ngày mai mới xong à?
- Trần huynh, có phải ta rất vô dụng hay không?
Thấy một mình Trần Trầm tựa như chuột chũi đào sâu xuống đất, Trương Kỵ tự trách nói.
Dưới nền đất vang lên thanh âm của Trần Trầm.
- Trương Kỵ, chờ sau khi ngươi bước vào tiên lộ tất sẽ có khả năng hỗ trợ ta! Còn nữa, sau này ta cũng không gọi ngươi là hiền đệ nữa, nghe quá xa lạ, ngươi cùng đừng cứ mở miệng gọi là gọi Trần huynh, cứ gọi ta Trần Trầm là được.
- Trần Trầm… - Trương Kỵ nỉ non một câu, sau đó lập tức lắc đầu.
Sao có thể gọi thẳng kỳ danh của huynh trưởng như vậy! Quả thật là đại bất kính mà!
Trầm tư một hồi, hắn hướng xuống đất hô:
- Trần huynh, nếu ngươi đã cảm thấy xa lạ, sau này ta xưng ngươi đại ca, được không?
- Tùy ngươi!
Nói xong câu đó, Trần Trầm từ dưới hầm bò lên, lúc này, trên người hắn đã dính đầy bụi đất, không còn bộ dạng tiêu sái như trước nữa, nhưng lại có thêm một đoạn gỗ dài đến 1 mét, toàn thân phát ra u quang.
- Trần huynh… Đại ca, đây là bảo vật gì? - Trương Kỵ tò mò hỏi.
So với miếng sắt gỉ trước đó, thanh gỗ này còn có thế phát sáng, rõ ràng là giống bảo vật hơn.
Trần Trầm nhìn Hàng Long mộc trong tay, nội tâm cũng có hơi kích động, thứ này là bảo vật tu tiên chân chính đấy, ngoại trừ loại quản trân quý mà hắn nuốt được ở Hắc Phong nhai, hiện tại, thanh Hàng Long mộc này xem như là quý nhất rồi.
- Bảo vật này tên là Hàng Long mộc, chính là thiên địa chí bảo do long mạch tinh khí trong lòng đất thai nghén mà thành, dù là Tiên Nhân lợi hại nhìn thấy cũng sẽ sinh lòng cướp đoạt.
Trần Trầm bắt đầu giới thiệu. Thông tin về Hàng Long mộc là do hệ thống nói cho hắn biết, tuy hắn nghe không hiểu nhiều lắm, nhưng cảm giác được nó rất lợi hại.
- Đại ca, bảo vật trân quý như thế, ngươi lại nói cho ta biết rõ, không sợ ta để lộ ra sao?
Nghe xong giới thiếu, vẻ mặt Trương Kỵ vô cùng bối rối.
Nghe vậy, Trần Trầm vỗ vỗ bờ vai hắn, nói:
- Ta và ngươi là huynh đệ, tự nhiên phải tín nhiệm lẫn nhau.
- Đại ca! Ngươi vĩnh viễn là đại ca của ta!
- Tốt rồi, chớ có nói lời ngốc nghếch, cùng ta đi đến một nơi nữa.
...
Cứ như vậy, ba giờ sau.
Trần Trầm cùng Trương Kỵ đi đến điểm cuối cùng.
Đây là một sơn động, vô cùng tĩnh mịch, nhìn từ bên ngoài căn bản không nhìn ra được nơi đây từng có dấu vết hoạt động của con người.
Nhưng Trần Trầm lại loáng thoáng thấy được mấy chữ trên tường đá phủ đầy rêu xanh.
- Khô Tuyền Động Thiên.
Rất hiển nhiên, nơi đây từng là Tiên Nhân động phủ, chỉ có điều không biết đã xảy ra chuyện gì mà giờ đây trở nên hoang phế như vậy.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng này sợ là đã hoang phế mấy ngàn năm rồi, nếu như không phải Trần Trầm mò được tới đây, cái động này rất có thể sẽ tiếp tục hoang phế như vậy cho đến vĩnh viễn.
- Đại ca, linh giác của ngươi quá mức nhạy cảm, bảo vật xa như vậy mà ngươi cũng có thể cảm ứng được, tất cả Tiên Nhân đều lợi hại như vậy sao?
Sau khi chứng kiến được bản lĩnh của Trần Trầm, Trương Kỵ càng thêm thán phục không thôi.
Đến khi nào hắn mới có được loại bản lĩnh tầm bảo này?
Nghe đến đây, Trần Trầm ngượng ngùng cười, nói:
- Chưa hẳn, ta là sau khi có tu vi kích phát một loại thiên phú đặc thù, vô cùng mẫn cảm với chấn động từ bảo vật.
- Nhưng ngươi cũng không cần nản chí, chờ ngươi bước vào tiên lộ, có lẽ cũng sẽ có được thiên phú đặc thù.
Nhưng nếu không có thì sao? Nếu thật không có, đến lúc đó Trần Trầm lại ba hoa một phen, lừa hắn một cái thiên phú là được.
Vẻ mặt Trương Kỵ tràn đầy chờ mong, theo chân Trần Trầm đi vào sơn động.
Cái sơn động này đã hoàn toàn bị dây tử đằng chiếm cứ, nhìn không ra cảnh tượng xưa kia.
Đợi đến đúng vị trí do hệ thống chỉ định, rốt cuộc Trần Trầm cũng nhìn ra một chút dáng vẻ của cái gọi là thạch thất.
Trên vách tường thạch thất có một cái giá sách bị mục nát hơn phân nửa, trên giá sách để không ít thư tịch, có một vài bản rơi trên mặt đất, bị rêu xanh phủ đầy.
- Trương Kỵ, tìm thử một chút xem có cái nào hữu dụng không.
Trong cái thạch thất này có chừng trăm bản thư tịch, Trần Trầm quyết đoán để Trương Kỵ hỗ trợ.
Thư tịch ở đây đối với nguyên chủ của động phủ hẳn là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đối với loại tôm tép mới tu tiên như hắn thì lại là tri thức tu hành cực kỳ quý giá.
- Được! Đại ca! - Thấy mình vất vả lắm mới có đất dụng võ, Trương Kỵ lập tức cẩn thận lật từng quyển sách lên xem.
...
- Đại ca, tập hợp cách điều chế đan dược cấp thấp, cần không?
- Cần, lấy đi.
- Canh Kim kiếm quyết thì sao?
- Lấy!
- Thiên Thủy Hóa Vũ quyết?
- Muốn!
- Chuyện tình Linh La tiên tử?
- … Được rồi, lấy hết luôn đi.
Nghe đến đây, rốt cuộc Trần Trầm cũng tìm được bản “Độ Yêu kinh” mà hắn muốn, lúc này liền không còn tâm tư chọn lựa nữa.
Nói thật thì thư tịch ở đây đều rất trân quý, có hơn trăm đề tài, một người có tu vi như hắn còn vác không nổi à?
- Được. - Trương Kỵ vừa nói vừa cởi áo choàng trên người ra, đem tất cả thư tịch đóng gói lại.
Đúng lúc này, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại một chỗ trên giá sách.
- Đại ca, ngươi đến xem, đây là thứ gì?
Trần Trầm nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy một cái hộp gỗ tinh xảo nằm phía trên cùng của gia sách, trải qua bao tang thương tuế nguyệt, vậy mà phía trên nó chỉ dính một chút tro bụi, không hề có dấu hiệu mục nát.
- Có đồ tốt.
Ý niệm này lập tức hiện lên trong đầu Trần Trầm, kế đó, hắn nhảy vọt lên, chộp lấy cái hộp gỗ kia.
Mở ra xem, bên trong có hai viên đan dược to bằng hai quả long nhãn, đến giờ vẫn còn tỏa ra linh khí nồng đậm.
- Hệ thống, trong phạm vi 20 mét có thứ gì giá trị nhất? Ngoại trừ ngươi!
“Kí chủ, là 2 viên trúc cơ đan quá hạn trong cái hộp trước mặt, tuy là không phát huy được tác dụng như lúc trước, nhưng người bình thường cùng tu sĩ Luyện Khí kỳ phục dụng thì có thể tăng tu vi trên diện rộng.”
- Chậc, quá thời hạn thì quá thời hạn, ta không chê. - Nghe hệ thống nói xong, Trần Trầm lập tức lấy một viên bỏ vào miệng nuốt.
Trong nháy mắt, một cỗ linh khí nồng đậm đến cực điểm truyền khắp tứ chi bách hài.
- Đại ca, đây là vật gì, vạn nhất có độc thì phải làm sao? - Trương Kỵ cả kinh.
- Đồ quá hạn, cố ăn đi. - Trần Trầm đáp, sau đó không đợi Trương Kỵ kịp phản ứng, hắn đã nhét viên đan dược vào miệng hắn ta.
...
Cùng lúc đó, ở nơi ba cỗ xe ngựa dừng chân, có vài chục kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa vây quanh đoàn xe.
Về phân ba ma phu cùng hai bảo tiêu của Trương Kỵ thì… Đang run lẩy bẩy.
- Cuối cùng cũng đuổi kịp các ngươi! Ta hỏi các ngươi, công tử nhà ta có phải do các ngươi giết hay không? - Kỵ sĩ cầm đầu nghiêm nghị hỏi, trong mắt tràn đầy sát khí.
Công tử do bọn họ phụ trách chiếu cố đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nếu ngay cả hung thủ cũng tìm không thấy, thử hỏi bọn họ nên báo cáo kết quả công tác kiểu gì?
Mà đám người Trần Trầm từ lúc trời còn chưa sáng đã vội vã rời đi, trong mắt hắn, bọn người này là có hiềm nghi lớn nhất.
Vì thế hắn không tiếc giục ngựa đuổi theo, mãi cho đến hiện tại mới tìm được tung tích đám người này.