Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật (Dịch)

Chương 42: Không Đi Theo Sáo Lộ

Chương 42: Không Đi Theo Sáo Lộ
- Tiểu thư, ta là không quen nhìn loại người rõ ràng muốn chiếm tiện nghi lại còn không biết cám ơn một tiếng.
Thấy ánh mắt mọi người phát sinh biến hóa, tiểu nha hoàn càng thêm lớn lối.
- Ngươi!
Trương Kỵ thoáng cái liền nổi giận, tiểu nha hoàn có thể nói hắn, nhưng tuyệt đối không được đụng chạm đến đại ca.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp phản bác, Trần Trầm đã ngăn lại.
- Trương Kỵ, ngươi tranh cãi cùng một cái nha hoàn làm gì? Mất mặt!
Gan tiểu nha hoàn vừa phình lên bỗng chốc bị Trần Trầm đâm một châm, lập tức nổ tung, thế nhưng nàng lại không có biện pháp phản bác lời hắn.
Dù sao thì hiện tại nàng vẫn chưa là đệ tử chính thức của Thiên Vân tông, hoàn toàn chân chân chính chính là một cái nha hoàn.
- Các ngươi… Hừ, tốt nhất khẩn cầu chớ vào được Thiên Vân tông, nếu tiến vào tông, xem ta làm thế nào thu thập các ngươi!
Tiểu nha hoàn tức giận nói.
Đồng thời, trong đầu đã xẹt qua xẹt lại không biết bao nhiêu phương thức giày vò người khác, tẩy bồn cầu, rửa chén chẳng hạn,…
Trần Trầm không phản bác lời nàng, chỉ cười hì hì, không biết là đang cười cái gì.
...
Một lúc lâu sau, mọi người tán đi, tranh thủ thời gian quay về phòng nghỉ ngơi, Trần Trầm cùng Trương Kỵ thì vẫn ở lại ăn cơm.
Đúng lúc này, một công tử tướng mạo tuấn mỹ bước lại gần, nhỏ giọng an ủi:
- Huynh đài ngàn vạn không được hành động theo cảm tính, sáng sớm ngày mai xuất phát, tốt nhất là theo sau đội ngũ của Mộ Dung tiểu thư.
Nhìn thấy vị công tử này, Trần Trầm chớp mắt mấy cái, tên kia đích xác là soái ca mà hệ thống chứng thực.
- Huynh đài có chỗ không biết, gần đây thật sự có gian tế Ma Môn Đại Chu hoạt động trong phạm vi Ký Châu ta, phá hủy nguồn đệ tử của Thiên Vân tông chính là chuyện bọn họ thích làm nhất đấy.
- Có đôi khi gặp được người tư chất tốt, bọn họ sẽ đoạt đi.
- Nếu không phải thật sự sợ hãi, sao chúng ta phải lấy lòng Mộ Dung tiểu thư chứ.
- Aiz, cái thế đạo này, đòi mặt mũi là chuyện rất nguy hiểm.
Công tử tuấn mỹ lộ vẻ phiền muộn, cứ như đã chịu rất nhiều ủy khuất vậy.
- Huynh đệ, ngươi là người tốt, đa tạ đã nhắc nhở! - Trần Trầm vỗ vỗ bả vai công tử tuấn mỹ, phát cho hắn tấm thẻ công dân tốt.
Bạn học này giống với Mộ Dung Vân Lan, đều thuộc dạng đẹp mắt lại còn thiện lương.
Trần Trầm quyết định đợi đến khi tiến vào Thiên Vân tông, sẽ thu hắn làm tiểu đệ.
So với hắn soái hơn cũng đáng được cái đãi ngộ này.
- Huynh đài chê cười, không dám nhận người tốt, chỉ không mong thấy các vị uổng mạng.
- Huynh đệ xưng hô thế nào? Ta là Trần Trầm, ngày sau đến Thiên Vân tông, ta mời người uống rượu.
- Tại hạ Phi Hổ châu Lý Vô Vị. - Công tử tuấn mỹ cười đáp.
...
Đợi Lý Vô Vị đi khỏi, Trương Kỵ có hơi lo lắng nhìn về phía Trần Trầm.
- Đại ca, chúng ta có nên đi theo Mộ Dung tiểu thư không? Ma môn đó, gặp phải chưa chắc chúng ta đánh thắng được.
Nghe xong, Trần Trầm lắc đầu liên tục.
- Nếu Ma môn thật sự xuất động cao thủ, ngươi nghĩ bọn họ sẽ đối phó với loại… tôm tép nhãi nhép như chúng ta sao? Không đáng!
- Hơn nữa, danh khí Mộ Dung Vân Lan lớn như vậy, tám chín phần là mục tiêu chủ yếu của bọn họ, cho nên đi theo nàng mới là nguy hiểm.
- Nếu thật xảy ra đại loạn, tu tiên giả kia khẳng định sẽ ưu tiên bảo hộ Mộ Dung Vân Lan, có rãnh đâu mà quan tâm mấy người khác?
- Đại ca… Ngươi nói rất có đạo lý. - Trương Kỵ trầm tư một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy Trần Trầm nói đúng.
Bởi vì cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất chính là đây chứ đâu.
Nhưng đúng lúc này, Trần Trầm lại lên tiếng.
- Nếu chúng ta thật sự xúi quẩy đụng phải người Ma môn, không đánh lại thì xin tha chẳng phải được rồi sao, với tư chất của chúng ta, đoán chừng bọn họ không nỡ giết đâu.
- Ngươi không nghe tiểu soái ca vừa nãy nói à? Ma môn cũng sẽ cướp người về đấy, bất quá chúng ta theo bọn họ về thôi.
- Hả? - Trương Kỵ có chút không theo kịp.
Phải biết trong phạm vi Đại Tấn, ma tu là cấm kỵ tuyệt đối.
- Tu cái gì không phải tu, Thiên Vân tông cũng chưa cho chúng ta chỗ tốt gì, cần gì một lòng vì họ? Trương Kỵ, dù sao ngươi cũng chỉ muốn theo ta lăn lộn, ta cam đoan không lỗ đâu mà sợ.
Trần Trầm vô cùng tự tin, có hệ thống ở đây, tu cái gì cũng vậy, dù sao lộ tuyến của hắn là cắn dược, cái này quyết không thay đổi rồi.
...
Cùng lúc đó, trong một cái thôn phụ cận quan đạo Ký Châu, một đám người ăn mặc hết sức bình thường đang tụ tập thương nghị trong một gian nhà đất.
- Đã tìm hiểu rõ chưa? Theo bên cạnh Mộ Dung Vân Lan là ai?
- Đã tìm hiểu rõ, là phụ thân đốc quân Thương Minh châu, tu vi đạt đến Luyện Khí tầng 9.
- Luyện Khí chín tầng, cũng may, chúng ta an bài một chút, không phải không có cơ hội.
- Mộ Dung Vân Lan là Thiên Âm chi thể, nếu mang về hiến cho hộ pháp làm lô đỉnh, nói không chừng chúng ta sẽ được ban thưởng Trúc Cơ đan đấy.
- Thiên Âm chi thể là cái gì? - Có người tò mò hỏi.
- Một loại thể chất hậu thiên, tu luyện công pháp thuộc tính âm cực kỳ lợi hại, nếu không phải công pháp tông chủ Thiên Vân tông thuần dương, ta đoán có khi bọn họ trực tiếp phái trưởng lão đến mang nàng ta đi lâu rồi.
- Thực hâm mộ những… người có thể chất đặc thù, như chúng ta, muốn đột phát tu vi đều phải dốc sức liều mạng.
- Aiz, có nhiều thứ vốn là trời sinh mà, nghe đồn lão tổ sáng lập Hắc Ma môn chúng ta là tiên thiên ám linh thể, tu hành chẳng khác nào ăn cơm uống nước cả đấy.
- Những người khác làm gì được? Còn không phải chỉ có thể hâm mộ cùng ghen ghét thôi sao?
Đám người hàn huyên đôi ba câu, sau đó bắt đầu bố trí mai phục.
Bởi vì nữ nhân Mộ Dung Vân Lan này mà bọn họ đã mưu đồ thật lâu, cho nên lần này chuẩn bị thập phần sung túc.
Thậm chí còn phái mấy người trà trộn vào đội ngũ của Mộ Dung Vân Lan, vì bọn họ cung cấp tin tình báo.
...
Nháy mắt đã đến ngày hôm sau, bãi đỗ xe Xuân Phong lâu bắt đầu xao động, tất cả quý công tử, tiểu thư đều lên xe ngựa, hoặc cưỡi ngựa.
Lúc này, hết thảy chú ý của bọn họ đều đặt trên người Mộ Dung Vân Lan cưỡi bạch mã đứng trước Xuân Phong lâu.
Trong lòng hạ quyết tăm, dù là có làm kẹo da trâu thì cũng phải theo cho thật sát.
Trần Trầm đứng trên tầng bốn nhìn một màn này, há miệng ngáp dài.
- Aiz, đám người này tự xem trọng mình quá rồi, Ma môn người ta nếu muốn gây sự cần phải tìm đám tôm tép thối nát bọn họ à?
- Cả đám nhàn rỗi chẳng có việc gì, cứ nhắm ngay phiền toái mà đâm đầu vào.
- Chỉ có ngươi tốt, chỉ ngươi không phải tôm tép thối nát! - Hồ Tiên Nhi bị trói tức giận mắng.
Tiểu tử này vì muốn ngủ an tâm nên đã trói nàng lại cả đêm, sáng ra cả người nàng mỏi nhừ, vô lực.
- Nếu ta là người bình thường, ngươi có bị ta trói thành như vậy không?
Hồ Tiên Nhi á khẩu, không đáp lại được, chỉ có thể oán hận nhắm mắt lại.
Mộ Dung Vân Lan đứng dưới lầu dường như phát hiện ánh mắt Trần Trầm, nàng ngẩng đầu hỏi:
- Công tử thật không có ý định đồng hành cùng chúng ta?
- Không, các ngươi tự giải quyết cho tốt, chúng ta gặp mặt ở Ký Châu. - Trần Trầm phất phất tay nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Lan không nói gì thêm, đối với người qua đường, hảo tâm nhắc nhở hắn một lần đã là cực hạn của nàng.
Ngược lại, nhìn thấy Trần Trầm không có ý định theo sau, tiểu nha hoàn kia sững người.
Bởi vì trong mắt nàng, cái này cơ bản không khác gì tìm chết.
- Chúng ta đi thôi!
Mộ Dung Vân Lan hô một tiếng, sau đó cưỡi ngựa đi ra khỏi thành.
Nàng động, toàn bộ xe ngựa trong bãi cũng bắt đầu chuyển động.
Trần Trầm đứng trên Xuân Phong lâu ngóng nhìn cảnh tượng kỳ dị bên dưới, chậc lưỡi kêu lạ.
Nhưng mà đó cũng chưa tính là chấm dứt, xe ngựa ở Xuân Phong lâu vừa động, xe ngựa của tất cả các đại tửu lâu trong toàn thành cũng động.
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy trăm cỗ xe ngựa tạo thành dòng xe trong Lam Phong thành, nhìn cảnh tượng kia có vài phần cảm giác như đại quân xuất chinh.
Khí thế so với fans hâm mộ đuổi theo ngôi sao ở kiếp trước chỉ có hơn mà không kém.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất