Chương 7: Súp Cá Chép, Nấm Độc, Cỏ Nước Và… Đá
Đến cửa thôn, trước tiên, Trần Trầm đào ngay dưới bia đá, lôi ra một cây nấm.
Màu xanh lá, nhìn đúng là loại có độc, bất quá, từ tín nhiệm đối với hệ thống, hắn vẫn nhét cây nấm vào túi.
Sau đó, hắn lại chạy đến đồng ruộng, ngắt ngọn cỏ nước màu đỏ kia.
Thu được hai món này, Trần Trầm không để tâm đến mấy cái cơ duyên khác, một đường chạy thẳng đến con suốt cách đó 3000 mét.
Làm người không thể quá tham lam, bằng không có ngày vì nhặt hạt vừng mà bỏ qua dưa hấu.
Lần truy tung này, cơ duyên lớn nhất chính là nhảy xuống Hắc Phong nhai. Khoảng cách 30 dặm vô cùng gấp gáp, nếu như không phải tiện đường, con cá chép này hắn cũng không thèm.
...
Khoảng cách 3000m đối với đứa nhỏ xuất thân từ thôn trang như Trần Trầm chẳng đáng vào đâu, độ khoảng hai mươi phút, hắn đã đi tới con suối nhỏ kia.
Nhẩm tính thời gian, cách thời điểm cá chép xuất hiện còn 7, 8 phút.
Trần Trầm ngồi xuống một tảng đá lớn cạnh bờ sông, yên lặng nghỉ ngơi.
- Hệ thống, có thể báo cho ta thời gian chuẩn xác không? Ta cũng không có đồng hồ, hơn nữa ai biết ngươi tính thời gian kiểu gì.
- Mười hai giờ ba mươi lăm phút.
Nghe hệ thống đáp, Trần Trầm thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá, lúc nhìn con suối, hắn lại nhíu chặt mày.
Chỗ này quả thực quá tối.
Trong tình huống như vậy, đừng nói một đầu cá chép, coi như có mười đầu hắn cũng chưa chắc phát hiện được.
Nên bỏ hay không? Trực tiếp chạy đến Hắc Phong nhai nhảy núi?
Phải biết Hắc Phong nhai cách chỗ này có hơn 20 dặm đường đấy.
Vạn nhất làm lỡ thời gian, chỉ sợ nhảy núi xong là đi gặp ông bà luôn.
Do dự trong chốc lát, Trần Trầm bắt đầu lội qua suối, bất kể như thế nào, trước tiên đi qua hẵng nói. Nếu như đến lúc đó thật sự không tìm được thì hắn cũng đã qua đến bờ bên kia rồi.
- Giờ là mấy giờ?
- Mười hai giờ ba mươi bảy phút.
Nghe vậy, Trần Trầm thả chậm tốc độ.
Chờ thêm hai phút, thời điểm sắp đến 12 giờ 40 phút, Trần Trầm ngước mắt nhìn về phía thượng du.
Vừa nhìn, hắn nhịn không được ngẩn người.
Trong đêm đen, một đầu cá chép toàn thân tản ra hào quang đang tung tăng bơi lội theo dòng suối. Nhìn nó chẳng khác nào đèn đường, cực gây chú ý, nếu không phải bị mù thì đảm bảo có thể nhìn ra con cá này bất phàm.
- Là ta ngu xuẩn, cá chép bảo vật sao có thể giống cá chép bình thường được?
Trần Trầm thầm nghĩ, đồng thời, nhanh chóng ngăn phía trước con cá chép kia.
Đợi nó bơi đến trước mặt, hắn liền đưa tay chộp một phát, nào ngờ lúc này cá chép dường như nhận ra điều gì, một chiêu lý ngư đả đĩnh, búng người lên không trung cách mặt nước mười mấy mét.
...
Rớt thẳng xuống… Nồi của Trần Trầm.
- Vậy luôn?
Trần Trầm có hơi bất đắc dĩ, nhìn cá chép trong nồi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chui đầu vô lưới thì hắn nghe rồi, còn tự nhảy vào nồi kiểu này là lần đầu tiên thấy đấy.
Sau khi rơi vào nồi, hào quang trên thân cá chép cũng hoàn toàn biến mất. Dưới ánh trăng, Trần Trầm phát hiện con cá này có hai sợi râu rồng, thoạt nhìn có chút yêu dị.
- Chẳng lẽ tích cá chép hóa rồng là có thật? Đáng tiếc, tiểu ngư a, ta chính là Long môn của ngươi, đời này ngươi không qua được rồi. Vì phòng ngừa sau khi hóa rồng ngươi sẽ gây hại một phương, hôm nay ta chỉ có thể thay trời hành đạo.
Tự an ủi một phen, Trần Trầm gói kỹ cá chép, sau đó nhanh chóng lội qua suối, hướng Hắc Phong nhai chạy như điên.
...
Bất tri bất giác, hắn đã chạy hơn mười dặm đường.
Mặc dù ở kiếp này, mỗi ngày đều rèn luyện, nhưng lúc này đây, hắn đã có chút ăn không tiêu. Huống chi thời điểm lội qua suối, nửa người bị ướt sũng, mang theo một đống nước chạy thực sự là tăng đôi gánh nặng.
Nhưng bảo hắn trần truồng chạy thì… Không được nha!
Lỡ như bị người ta thấy được thì sao? Chẳng lẽ sau này hắn trở thành tiên còn mang theo tiếng xấu trần truồng chạy long nhong?
- Hệ thống, gần đây có thứ gì giúp ta chạy mà không thấy mệt không?
- Không có.
Nghe được đáp án, Trần Trầm cũng không nhụt chí, hiện tại hắn chỉ có thể truy tung trong phạm vi 10 mét, có liền mới là kỳ quái.
Cứ chạy được một đoạn, Trần Trầm lại hỏi một lần, bất tri bất giác đã chạy được hơn 1000 mét.
Đúng lúc này, hệ thống chợt thông báo:
- Quẹo trái 7m, trong bụi có có thứ có thể khiến Kí chủ chạy mà không biết mệt!
Nghe thế, Trần Trầm tỉnh hẳn, hắn lập tức quẹo trái, hướng đến bụi cỏ.
Hắn quyết định, chỉ cần không phải shit, cái gì cũng ăn hết, chạy như điên hơn mười dặm, hắn thật sự có chút ăn không tiêu.
Vạch bụi cỏ ra, đập vào mắt là một đôi mắt xanh lè, trong đêm tối càng thêm dọa người.
NGAO...OOO!
Tiếng gầm gừ vang lên, Trần Trầm lạnh hết cả người…
Cmn, là một đầu sói hoang! Hệ thống đây là muốn cái mạng già của ta!
Không đợi đầu sói bổ vào người, hắn đã quay đầu bỏ chạy, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn không ít.
Mà đầu sói kia vì bị người quấy rầy mộng đẹp, cũng tức giận không kém, nó điên cuồng đuổi theo sau Trần Trầm. Một người một sói nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
...
Một giờ trôi qua.
Trần Trầm đứng tựa gốc đại thụ bên cạnh Hắc Phong nhau, há miệng thở hổn hển.
Bị sói hoang truy kích, quả thực hắn chạy không biết mệt là gì. Thế nhưng vừa dừng lại thì kém chút nữa đứt hơi.
- Hệ thống, sau này chớ có đùa kiểu đó nữa, trái tim mong manh dễ vỡ của ta không chịu nổi đâu.
- Bổn hệ thống truy tung thập phần chuẩn xác, Kí Chủ chú ý dùng từ thì sẽ không gặp phải tình cảnh xấu hổ như vậy.
Hệ thống phản bác khiến Trần Trầm á khẩu.
Tuy bị sói đuổi, có hơi chật vật một chút, nhưng Trần Trầm xem như kịp thời đến Hắc Phong nhai. Thậm chí còn đến sớm nửa tiếng.
Đêm đen, Hắc Phong Nhai lồng lộng gió khiến tim Trần Trầm cũng lạnh đi.
Nơi này cao hơn ngàn mét… Nhảy thật sao?
Ngã chết thì phải làm sao? Hệ thống không lừa ta đấy chứ?
Vô số nghi vấn vụt qua trong đầu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
- Bất kể thế nào, ăn no rồi nói, chết cũng không làm quỷ đói.
Trần Trầm gắng gượng đứng dậy, đi đến một cái hồ gần Hắc Phong nhai xử lý cá chép, thuận tiện rửa sạch cây nấm xanh cùng cỏ nước đỏ.
Ngoại trừ mấy món đồ này, hắn còn tìm được một khối đá cỡ bằng ngón cái. Theo như lời hệ thống, ăn khối đá này có thể giảm bớt mệt nhọc.
Vài phút sau, Trần Trầm quay về cạnh đại thụ, đốt lửa lên, bắt đầu nấu cá.
Chuẩn xác mà nói là một nồi súp nấm độc, cỏ nước, cá chép cùng đá.
Đã đến nước này, hắn cũng chẳng bận tâm gì cả, huống chi mấy thứ này đều có ích cho cơ thể hắn.
Nấu chừng một phút, nước trong nồi sôi lên, Trần Trầm nhìn xem thức ăn bên trong thế nào rồi, sau đó nhấp một ngụm nước súp.
Một cỗ cảm giác nóng rực lập tức lan tỏa khắp tư chi bách hài, mỏi mệt trước đó thoáng cái tiêu biến.
- Tuy hương vị không ngon cho lắm, nhưng quả thực là đồ tốt!
Hai mắt Trần Trầm sáng người, thổi thổi hơi nóng, tiếp tục nhấm nháp.
Gió trên Hắc Phong nhai càng lúc càng lớn, nhưng Trần Trầm lại ăn đến vui quên trời đất.
Thế nhưng đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng đánh nhau, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.