Chương 31: Tạo ra địa chấn trong giới văn học!
…
Trời ạ!
Ngô quán trưởng không thể tin nổi vào tai mình!
Vậy mà lại là bản gốc của Tào Tuyết Cần!
Hơn nữa còn là bốn mươi hồi “Hồng lâu mộng” cuối cùng chưa từng xuất hiện công khai!
Nếu tất cả đều là thật…
Vậy giới văn hóa Trung Quốc sẽ đón nhận một đợt địa chấn chưa từng có!
Nhất là giới Hồng học, thậm chí phải sắp xếp mọi thứ lại một lần nữa!
“Việc này… Việc này… Việc này là thật sao!”
“Trước khi Tào Tuyết Cần qua đời chỉ là một người bình thường, không ai sửa soạn di vật lại cho, vì thế ông ấy mới không có bất kỳ bút tích thực nào được để lại.”
“Đừng nói chi là bốn mươi hồi “Hồng lâu mộng” cuối cùng đã hoàn toàn thất truyền khỏi lịch sử! Đây chính là báu vật độc nhất vô nhị với lịch sử văn học Trung Quốc!”
Ngô quán trưởng kích động, không còn quan tâm đến chiếc ấm Tử Sa bị rơi vỡ tan tành trên mặt đất, vọt đến trước bàn như điên.
Hai tay ông ta run rẩy, khẽ vuốt ve chiếc hộp gỗ nhỏ bám đầy bụi đất kia…
“Vật bên trong chiếc hộp này… chính là bản gốc bốn mươi hồi cuối cùng của “Hồng lâu mộng” sao?”
“Lâm tiên sinh… Ta có thể mở ra xem thử không?”
Lâm Huyền chỉ mỉm cười, đưa tay ra hiệu bảo ông ta cứ tự nhiên.
Sau khi Ngô quán trưởng nhận được sự cho phép, biết ơn vô cùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn trên chiếc hộp gỗ.
“Hoa văn điêu khắc này… Đúng là hình ảnh mà quý tộc triều Minh - Thanh yêu thích nhất. Không sai, đây là đồ thật!”
Ông ta run run mở hộp gỗ ra.
Đập vào mặt ông ta là mùi hương thơm ngát đặc thù của giấy được cất giữ sau một thời gian dài.
“Lại còn dùng giấy dầu bọc bên ngoài! Có cả da trâu! Tại sao Tào Tuyết Cần lại dùng cách này để giữ gìn tác phẩm của mình, vì có dụng ý gì sao?”
Ngô quán trưởng kích động, cứ mở miệng lẩm bẩm.
Lâm Huyền không lên tiếng quấy rầy ông ta, mà chỉ chậm rãi thưởng thức trà.
Ngô quán trưởng chạy đến trước bàn, kéo ngăn kéo ra, lôi ra một cặp kính, đeo lên, sau đó lập tức ghé mặt vào trước chiếc hộp gỗ.
Ông ta lật từng tờ giấy dầu da trâu lên.
Cuối cùng cũng nhìn thấy lớp giấy Tuyên đã chuyển vàng bên trong.
“Ôi trời ơi… Màu sắc thế này chắc chắn không sai! Ta vừa nhìn liền biết ngay, loại giấy mực này đều từ thời Thanh!”
“Hồi thứ tám mươi mốt… Bốn mươi hồi “Hồng lâu mộng” cuối cùng vậy mà lại ở ngay đây! Thật sự xuất hiện rồi! Đây chính là phát hiện vĩ đại nhất trong vài chục năm qua!”
Ngô quán trưởng vội vàng chạy đến trước bàn làm việc, cầm lấy điện thoại, ấn mấy con số:
“Lão Lưu, ông đến phòng làm việc của ta một chuyến đi! Bút tích thực của bốn mươi hồi “Hồng lâu mộng” cuối cùng xuất hiện thật rồi!”
Sau khi cúp máy, Ngô quán trưởng lấy một chiếc khăn lụa ra lau mồ hôi, dùng ánh mắt có lỗi nhìn về phía Lâm Huyền:
“Thật ngại quá, Lâm tiên sinh, khiến cậu phải chê cười rồi.”
“Lão Lưu là cố vấn đặc biệt được mời đến ở chỗ bọn ta, là người có quyền lên tiếng trong giới nghiên cứu học thuật về “Hồng lâu mộng” trong nước, cũng chính là Hội trưởng của hội Hồng Học Trung Quốc.”
Đùng!
Cửa ban công bị phá vỡ!
Lâm Huyền kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa.
Người vừa đến là một ông lão tóc tai bạc phơ, mặt mũi nhăn nheo, tuổi già sức yếu, còn phải dùng gậy chống!
Khó mà tưởng tượng được…
Một ông lão thế này làm sao có thể chạy nhanh đến mức phá nát cả cánh cửa.
Hồi quang phản chiếu hả?
“Ở đâu? Ở đâu?”
“Lão Lưu, ngươi mau xem đi! Chính là vị Lâm tiên sinh đây mang văn vật đến đấy.”
Lão Lưu lên tiếng chào hỏi lơ đễnh với Lâm Huyền.
Tất cả sự quan tâm của ông đều dồn hết vào chiếc hộp gỗ nhỏ kia.
Ông nhìn chằm chằm vào mặt giấy Tuyên đã cũ, tay cầm gậy run lên không ngừng…
Gậy chống gõ cộc cộc cộc lên sàn nhà.
Ngô quán trưởng thấy thế vội vàng đỡ lấy ông ấy, sợ ông ấy ngã sụp xuống.
“Lão Lưu, ông bình tĩnh chút nào, nhịp tim đập nhanh sắp xảy ra chuyện mất thôi!”
Lão Lưu duỗi cánh tay đang run run ra, đôi mắt trừng to:
“Tuyệt, tuyệt đối không sai đâu! Đây đúng là chữ viết tay của Tào Tuyết Cần! Phòng hằng nhiệt! Mau đem món văn vật này tới phòng hằng nhiệt lưu giữ! Nhất định không thể tùy tiện động chạm!”
Bên trong viện bảo tàng quốc gia có phòng hằng nhiệt chuyên phục hồi và bảo vệ văn vật.
Lúc này Ngô quán trưởng mới ý thức được vừa rồi trong lúc kích động mình đã phạm phải sai lầm cấp thấp cỡ nào.
Hắn cuống quít gọi điện thoại.
Lập tức có mấy người mặc áo khoác trắng mang găng tay đến, trịnh trọng mang chiếc hộp gỗ kia đi.
Bọn họ đều là nghiên cứu sinh và tiến sĩ thực tập ở đây.
Cảm giác đó…
Cứ như thể thứ họ đang nâng trong tay không phải là hộp gỗ mà là một quả bom!
Lúc này Ngô quán trưởng mới lau mồ hôi, kích động, hai tay nắm lấy tay Lâm Huyền.
“Lâm tiên sinh! Thật sự rất cảm ơn ngươi! Nếu như sau khi giám định xong xuôi đây thật sự là bút tích thực, tuyệt đối sẽ làm chấn động cả nước!”
“Đến lúc đó, nhất định phải mở buổi họp báo, hy vọng cậu có thể có mặt!”
Lâm Huyền mỉm cười, đùa hỏi:
“Ngô quán trưởng, vậy ta có thể xin giấy chứng nhận được chưa?”
Ngô quán trưởng vừa nghe liền biết Lâm Huyền đang trêu đùa mình, lập tức bật cười ha ha.
“Lâm tiên sinh nói đùa rồi, bây giờ đã không còn là việc một tờ giấy chứng nhận là đủ nữa rồi!”
“Cậu yên tâm, quốc gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi người như cậu! Nhất định sẽ dành cho cậu vinh dự cao nhất về mặt này!”
Theo quy trình, bây giờ cần phải đưa Lâm Huyền đi làm một vài thủ tục đăng ký cùng với xác nhận đã trình lên, xác nhận đã thu nhận.
Nhưng lão Lưu đã đi theo mấy cô cậu nghiên cứu sinh, tiến sĩ kia đến phòng hằng nhiệt rồi.
Bây giờ trong lòng Ngô quán trưởng ngứa ngáy vô cùng!
Dù sao đó cũng là phần còn lại của kiệt tác đã ba trăm năm rồi chưa xuất hiện, bị lãng quên trong lịch sử, đổi lại là bất kỳ ai cũng phải tò mò thôi!
Ngô quán trưởng hô lên với quầy lễ tân ở dưới lầu:
“Tiểu Lệ! Ngươi lên đây một chút!”
Sau đó, ông ta mỉm cười đối với Lâm Huyền:
“Lâm tiên sinh, chờ giám định xong, còn có một số thủ tục khác cần cậu xác nhận.”
“Việc giám định cần phải tốn chút thời gian, cậu thấy thế này có được không, hiếm khi đến đây được một chuyến, hay cậu để Tiểu Lệ dẫn cậu đi tham quan một vòng Cố cung nhé!”
Lâm Huyền nhìn Tiểu Lệ đoan trang xinh đẹp, cảm thấy đây là một đề nghị không tệ.
Trước đây hắn đã từng đến Cố cung du lịch.
Nhưng phần lớn cung điện đều bị đủ loại băng rôn cảnh báo đẩy du khách ở lại bên ngoài, nói gì mà “đã lâu chưa tu sửa”, “đang bảo vệ tránh bị phá hoại”.
Có một vài căn phòng trưng bày vật phẩm quý giá không mở cửa cho người bên ngoài, nên trải nghiệm chuyến tham quan lần trước thật sự không quá tốt.
Lần này vừa vặn được đi theo “con đường nội bộ”, phải thăm thú một phen mới được.
Sau khi Ngô quán trưởng dặn dò Tiểu Lệ vài câu xong thì ông ta cũng vội bước nhanh về phía phòng hằng nhiệt…
Qua một lúc lâu nãy giờ, đám người lão Lưu có lẽ đều đã xem “Hồng lâu mộng” tới hồi thứ tám mươi ba luôn rồi!
…
Tiểu Lệ và Lâm Huyền cười cười nói nói bước đi cùng nhau.
Hai người tiến vào bên trong Trân Bảo quán chưa từng mở cửa ra cho người bên ngoài từ cửa sau.
“Lâm tiên sinh, đây là nội quán Trân Bảo quán, bên trong là nơi đặt những văn vật quý báu nhất bên trong Cố cung.”
“Bình thường chỉ khi có khách tham quan quốc tế cực kỳ quan trọng mới có thể phá lệ mở cửa.”
“Hôm nay để ta dẫn ngươi đi dạo một vòng nhé!”