Chương 44: Lão tiên sinh! Không được đâu!
Trong lúc Lâm Huyền khó hiểu.
Đầu kia điện thoại bị Ngô quán trưởng tiếp nhận.
“Ha ha, Lâm Huyền, là ta đây! Ta dẫn theo một số người bạn tới tiễn cậu!”
Lâm Huyền vừa nghe thấy giọng nói này, hóa ra là Ngô quán trưởng.
“Ông quá khách sáo rồi Ngô quán trưởng, lần này ta tới thủ đô đã được ông chiếu cố rất nhiều.”
“Ha ha, người tới đều là một số người bạn rất ngưỡng mộ cậu, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu!”
“Được rồi, vậy gặp ở phòng tiếp khách 1001 đi.”
Lâm Huyền cúp điện thoại.
Ngô quán trưởng vẫn luôn khách sáo với hắn, còn tranh thủ vinh dự cho hắn, giúp hắn làm quán trưởng danh dự, vẫn cần phải nể mặt ông ấy.
Lâm Huyền chỉ xách ba lô tới đây, cũng không cần thu dọn gì.
Hắn đặt ba lô lên trên giường, mặc quần áo rồi sửa sang lại một chút, sau đó khóa kỹ cửa, đi thang máy lên tầng.
Ting –
Thang máy rất mau đã tới tầng 10.
Trên tầng 10 của khách sạn Quốc Đài không có phòng ở, tất cả đều là các phòng tiếp khách và phòng họp lớn nhỏ khác nhau.
Phòng tiếp khách 1001 đang mở rộng cửa lớn, rõ ràng là đang đợi hắn.
“Ai nha! Lâm Huyền cậu tới rồi! Ha ha, mau tiến vào, mọi người đều đang chờ cậu đó!”
Ngô quán trưởng nhìn thấy Lâm Huyền, vô cùng thân thiết chào đón, cười ha hả kéo Lâm Huyền vào trong phòng sau đó đóng cửa cho kỹ.
Cánh cửa rất nặng, cũng có hiệu quả cách âm rất tốt.
Cửa này đóng lại, xem như có thể hoàn toàn cách ly về phương diện tin tức với bên ngoài.
Sau khi đi vào trong phòng, Lâm Huyền trực tiếp ngây ngẩn cả người!
Tình huống như thế nào!
Khắp căn phòng đều là các ông già tóc trắng xóa!
Người nào cũng tầm tuổi ông nội hắn!
Quan trọng nhất là…
Bọn họ đều đứng dậy nghênh đón mình!
Không ai ngồi!
Một đám ông già chống gậy đứng chào đón, hình ảnh này miễn bàn kỳ quái tới cỡ nào…
“Ngồi đi... Ngồi đi, mọi người đều ngồi đi...”
Lâm Huyền cười gượng mời mọi người ngồi xuống.
Ngô quán trưởng trực tiếp ấn Lâm Huyền ngồi xuống ghế chủ tọa, sau đó rót một ly trà cho hắn:
“Lâm Huyền à, những người bạn này đều biết chuyện của cậu, đều vô cùng ngưỡng mộ cậu! Lúc này nghe nói cậu sắp rời đi, đều nói muốn tới tiễn cậu.”
“Ha hả, mọi người khách sáo quá.”
Lâm Huyền rõ ràng cảm giác được không khí không đúng...
Ha hả, nói là tới tiễn ta, tại sao toàn là các ông già như này?
Chẳng lẽ ta không có fans nữ nào sao?
Không có fans nữ thì thôi.
Có thể có người nào dưới 70 tuổi được không?
Lúc này, một ông già đầu bạc chậm rãi đi tới, cười ha ha chào hỏi với Lâm Huyền:
“Lâm tiên sinh, hôm trước mới gặp mặt, hôm nay đã muốn đi, cậu không cho ta cơ hội thực hiện lễ nghĩa của chủ nhà mà!”
Lâm Huyền quay đầu nhìn lại, hắn biết ông già này.
Chính là lão Lưu giám định văn vật buổi chiều hôm trước, đồng thời cũng là hội trưởng hội nghiên cứu Hồng học của Trung Quốc, Lưu Diên Thanh.
Hai người còn cùng nhau tham gia cuộc họp báo ở Cố cung.
Lưu Diên Thanh chống gậy đi tới, sau đó đặt một bức tranh cuộn tròn lên trên bàn hội nghị, mở ra –
Đây là một bức tranh “khách ti”, tức là “dệt lụa”.
Không giống với tranh sơn dầu, tranh thủy mặc, loại tranh vẽ này là dùng cách dệt sợi vải để tạo nên một bức tranh.
Chỉ thấy trên bức họa cuộn tròn này, dùng bản sắc sợi vải lụa làm nền, xen kẽ các sợi gấm màu sắc rực rỡ dệt nên đồ án một vị tiên ông cầm đào mừng thọ. Cả bức tranh có tám dấu ấn tỉ “Càn Long ngự lãm chi bảo”, “Càn Long giám thưởng”, “Tam Hi Đường tinh giám tỉ”, “Nghi tử tôn”, “Gia Khánh ngự lãm chi bảo”, “Gia Khánh giám thưởng”, “Thạch cừ bảo cấp”, “Bảo cấp tam biên”. Kèm theo nguyên nhãn ghi “Tống khách ti bàn đào hiến thọ đồ”.
Trong tranh vẽ, đám mây điềm lành lơ lửng trên trời cao, mặt trời đỏ hồng sáng rỡ, một con tiên hạc bay lượn trên không.
Ở phía dưới, nhánh cây bàn đào cứng cáp khỏe mạnh, quả sum suê. Dưới tàng cây, một vị tiên ông nét mặt tỏa sáng, thần thái sáng láng, tay cầm một quả bàn đào cực lớn mới hái được, vui vẻ quay người, bước nhanh mà đi.
Trên mặt đất, bên cạnh đá thọ, linh chi, thủy tiên và trúc xanh sức sống dạt dào.
Ở thời cổ đại, hạc được coi là loài chim điềm lành “hạc sống ngàn năm, gặp mà may mắn”; còn bàn đào trong truyền thuyết do Tây Vương Mẫu Dao Trì gieo trồng, ba ngàn năm mới nở hoa một lần, ba ngàn năm mới ra quả, là vật tiên mà ăn một quả có thể tăng 600 năm tuổi thọ. Hai thứ kết hợp với nhau, lại thêm hình tượng tiên ông Thọ Tinh hợp thành bức vẽ, ngụ ý cát tường trường thọ, thường dùng để chúc mừng nhân dịp sinh nhật.
Tuy rằng Lâm Huyền không hiểu tranh chữ lắm.
Nhưng bức tranh này… Vừa nhìn thấy là biết ngay chắc chắn không phải vật phàm!
“Lưu hội trưởng, ngài đây là...”
Lưu Diên Thanh rất là đắc ý, cười ha ha:
“Lâm tiên sinh, đây là một bộ “Thạch cừ bảo cấp lục Tống khách ti bàn đào hiến thọ đồ”, nếu ngài không chê thì xin hãy nhận lấy, coi như quà tiễn biệt đi!”
Đám ông già vây xem bên cạnh thấy thế, đều sôi nổi trừng lớn đôi mắt!
Ngay cả Ngô quán trưởng cũng cảm thấy ngoài ý muốn!
Trong thời gian ngắn, mọi người sôi nổi thì thầm bàn tán:
““Tống khách ti bàn đào hiến thọ đồ”! Lão Lưu thế mà đưa tặng cả bảo bối như thế này!”
“Trời ạ… Con cái lão Lưu tốn 12 triệu nhân dân tệ mới mua được bức tranh này trong buổi đấu giá, đưa cho lão Lưu nhân dịp thọ 80 tuổi đó!”
“Lão Lưu thật là chịu chơi! Haiz… Ông ấy cũng không chịu nói trước một câu, khiến cho ta không dám lấy ra lễ vật của mình nữa!”
“Đúng vậy! Nếu biết trước ông ấy tặng cái này, nên để ông ấy tặng cuối cùng! Làm như này chẳng phải khiến chúng ta mất mặt hay sao!”
…
Nhìn xem bức tranh giá trị xa xỉ này, nhìn lại đám ông già kích động này…
Lâm Huyền thật sự không hiểu ra sao!
Đám ông già này định làm cái gì?
Không được!