Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 54: Thư không gửi đi được

Chương 54: Thư không gửi đi được


Sau khi suy nghĩ một hồi, Lâm Huyền đã có đáp án.
Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một trang giấy A4.
Đó là liệt kê kế hoạch cuộc đời sau khi lấy được hòm thư thời không.
3 mục tiêu lớn khi sử dụng hòm thư thời không.
“1, dần dần trở thành người giàu nhất cả nước, thậm chí giàu nhất thế giới, thay đổi nhân sinh.”
“2, phát triển thế lực của mình, phải biến đổi đến mức đủ cường đại, có thể bảo vệ những người bên cạnh mình.”
“3, Bù đắp tiếc nuối trong cuộc đời.”
Đầu ngón tay xẹt qua điều thứ ba. . .
Thiếu niên không biết yêu, Lâm Huyền không hề biết rõ, Liễu Y Y có phải là Bạch Nguyệt Quang của mình hay không.
Nhưng không hề nghi ngờ.
Cái chết của Liễu Y Y, là một sự tiếc nuối trong cuộc đời của mình.
Hắn nhớ tới cái nghéo tay ước định giữa mình và Liễu Y Y:
"Lâm Huyền, đợi sau khi ngươi trưởng thành, trở thành người rất lợi hại! Thì đổi lại là ngươi đến bảo vệ ta có được không?"
Lâm Huyền lúc đó giả cao lãnh không trả lời.
Nhưng Lâm Huyền của bây giờ nói rằng:
"Được."
Trước kia là ta không có năng lực bảo vệ ngươi, nhưng bây giờ, cho dù chết, ta cũng có thể cứu sống ngươi!
Lâm Huyền sờ vỏ ngoài lạnh buốt bóng loáng của hòm thư màu đỏ.
Khiến người ta cải tử hồi sinh.
Đây là lực lượng mà chỉ có thần mới có thể nắm giữa.
Hiện tại.
Ta chính là thần!
... ... . . .
Lâm Huyền lấy bút và giấy viết thư ra, bắt đầu viết:
“Ta lúc vừa lên đại học thân yêu.”
“Chào ngươi.”
“Hôm nay của ngươi, có lẽ là ngày 29 tháng 9 năm 2015. Quên nói, ta là tương lai của ngươi, vẫn là để ta đem lịch sử đen tối của ngươi nói lại một lượt, để ngươi tin tưởng ta.”
“Lúc tiểu học. . . Ngươi dùng Hán ngữ ghép vần gửi thư tình cho lão sư ngữ văn. . . Hiện tại tin rồi chứ? Chuyện xấu hổ này chỉ có bản thân chúng ta biết rõ. Ta chính là tương lai của ngươi, ngươi đã xem Doraemon thì nhất định có thể hiểu được chuyện xuyên qua thời không này.”
“Được rồi, bây giờ nói chính sự. Liễu Y Y bây giờ đang du học ở Chicago, ngày mai cô ấy muốn đi đại nhạc kịch Chicago xem ca kịch. Nhưng không may là, ngày mai đại nhạc kịch sẽ phát sinh vụ nổ súng tập kích, 37 người chết, Liễu Y Y chính là một trong số đó.”
“Cho dù liên lạc ngày càng ít đi, ngươi cũng không hi vọng bạn học đã từng ngồi cùng bàn chết thảm ở nơi đất khách quê người, đúng chứ? Nói cho cô ấy biết chuyện này, để cô ấy tuyệt đối không được đi đến đại nhạc viện Chicago! Rời xa nơi đó!”
“Không được hoài nghi tính chân thực của tin tức, ta đến từ tương lai năm 2021, đây không phải là trò đùa quái đản.”
“Ký tên: Ngươi của tương lai”
. . .
"Viết như vậy là được rồi."
Lâm Huyền vẫn tự tin.
Với nhân phẩm của mình, nhìn thấy phong thư này nhất định sẽ liên lạc với Liễu Y Y.
Cho dù có bị trò đùa quái đản lừa gạt cũng không quan trọng, một vở ca kịch nhàm chán mà thôi, không xem cũng được.
Lâm Huyền gấp giấy viết thư lại, bỏ vào phong thư, sau đó dán tem lên.
Bắt đầu viết thông tin ở mặt chính.
“Người nhận: Lâm Huyền”
“Địa chỉ: phòng B523 lầu 7 ký túc xá nam đại học Đông Hải thành phố Đông Hải.”
“Thời gian gửi thới: ngày 29 tháng 9 năm 2015”
Ngày này, là trước ngày xảy ra vụ nổ súng ở Chicago một ngày.
Có đầy đủ thời gian để đi ngăn chặn.
"A —— —— —— "
Lâm Huyền ngáp một cái.
Hôm nay uống với Vương Hạo quá tận hứng, về tới nhà cũng 12 giờ, cứu xong Liễu Y Y liền đi ngủ đi.
Lâm Huyền tay trái cầm lấy phong thư đã dán xong, quăng vào trong hòm thư màu đỏ——
Ông ——
Đột nhiên! Không gian xung quanh liền chấn động!
Ù ù!
Cánh tay của Lâm Huyền dừng ở giữa không trung, phong thư đã có một nửa luồn vào trong khe hở của hòm thư——
"Đây là. . .xảy ra chuyện gì. . . ?"
Lâm Huyền cảm thấy.
Dường như có một loại lực lượng vô hình, giữ cổ tay của hắn lại!
Để tay của hắn không thể tiến lên chút nào nữa!
Loại cảm giác này rất khủng bố, giống như bóng đè!
Lâm Huyền lật cổ tay lại một cách khó khăn, muốn xem thử trên cổ tay rốt cuộc là có thứ gì.
Là có trùng độc đã ngủ đông mình sao?
Sau khi quay về, không có cái gì cả, nhưng Lâm Huyền đã nhìn thấy mặt đồng hồ đeo tay.
Thời gian bên trên trùng hợp là ——
00: 42
"Lại là 42!"
Sau khi giằng co như vậy mười mấy giây, đồng hồ điện tử nhảy lên, thời gian biến thành
00: 43
Áp lực của không gian xung quanh trong nháy mắt tiêu tán, Lâm Huyền lại lần nữa đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Lâm Huyền hoạt động tay trái của mình, hiện tại đã hoạt động tự nhiên.
Phong thư viết xong kia đã ném vào một nửa.
Hiện tại chỉ cần mình buông lỏng ngón tay ra, lá thư kia liền sẽ rơi xuống bên trong hòm thư.
Sau đó sáng ngày mai, nó sẽ xuất hiện ở ký túc xá nam đại học Đông Hải vào ngày 29 tháng 9 năm 2015.
... ... .
Nhưng Lâm Huyền không buông tay.
Vừa rồi trong khoảnh khắc đó. . .
Giống như có người nào đó đã nắm lấy cổ tay của mình.
Nhưng loại cảm giác này, không phải là quỷ, không phải kẻ địch. . .
Ngược lại có một loại cảm giác rất thân thiết.
Cảm giác rất quen thuộc.
Lâm Huyền nắm lấy phong thư, rút ra khỏi hòm thư màu đỏ, sau đó để lên bàn.
"Xem ra. . . Có người không muốn để ta gửi phong thư này."
"Nhưng hắn cũng không ngăn cản được ta, chỉ có thể ở trong thời điểm 00: 42 quấy nhiễu ta một chút."
"Hắn rốt cuộc là ai?"
Lâm Huyền mở ngăn kéo ở giữa bàn ra, mỉm cười một cái.
Ở trong đó đặt một phong thư đã mở ra, là mình buổi sáng hôm nay đã nhận được lá thư đến từ tương lai kia.
"Ta hình như đã biết là người nào."
"Ta hình như cũng. . . Đã biết rõ đáp án của 42."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất