Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 59: Đại tác chiến tỏ tình của Liễu Y Y!

Chương 59: Đại tác chiến tỏ tình của Liễu Y Y!


Trên bàn các nữ sinh uống rượu đỏ, nhưng sau khi uống nhiều, cũng bắt đầu bốc lên, nói chuyện cũng to gan hơn rất nhiều!
"Lâm đại quán trưởng! Ngươi bây giờ dù sao cũng không có bạn gái, hay là thử qua lại với ta đi! Đừng nhìn ta như vậy, thật ra ta rất hiền thê lương mẫu!"
Lâm Huyền còn chưa lên tiếng, cạnh bên nữ sinh uống đỏ mặt trực tiếp ngắt lời nàng:
"Ngươi dẹp đi! Lâm Huyền ngươi ta cho dù Liễu Y Y thổ lộ cũng không bằng lòng, có thể đồng ý qua lại với ngươi à!?"
Lời này vừa nói ra, nữ sinh ngược lại không có phản ứng gì.
3 nam sinh khác trên bàn đồng loạt nhìn về phía Lâm Huyền!
Con mắt trừng lớn!
"Mả mẹ nó! Chuyện khi nào vậy!"
"Sao ta không biết! ?"
"Lâm Huyền! Ngươi giấu sâu quá đấy!"
Lâm Huyền cũng với vẻ mặt bối rồi, xua tay với nữ sinh bên kia:
"Rượu có thể uống nhiều, nói không thể nói lung tung được! Các ngươi đừng vu oan cho sự trong sạch của Liễu Y Y, người ta cho tới bây giờ chưa từng tỏ tình ta!"
Lúc này đến phiên 6 nữ sinh trên bàn kia sững sờ.
Các nàng hai mặt nhìn nhau, con mắt trừng to:
"Không đúng? Lúc ấy Liễu Y Y đã từng nói với rất nhiều nữ sinh. . . Nàng muốn vào ngày sinh nhật tuổi 18, thổ lộ với nam sinh mà mình thích."
"Đúng thế! Việc này nhóm nữ sinh chúng ta đều biết rõ! Nam sinh mà Liễu Y Y thích chắc chắn là ngươi!"
"Chuyện này ở trong vòng nữ sinh cũng không phải là bí mật gì. . . Trước khi thi đại học, Liễu Y Y vẫn luôn lên kế hoạch chuyện này. Sinh nhật của nàng không phải ngày mùng 8 tháng 6 sao? Ta nhớ rất rõ ràng."
"Là ngày mùng 8 tháng 6, chính là ngày kết thúc kỳ thi đại học, thời gian này quá đặc thù, ta cũng nhớ kỹ."
Lâm Huyền nghe xong lời này, cười xấu hổ:
"Ồ. . . Là như thế sao. Vậy thì thật là ngại quá để các ngươi thất vọng rồi, bữa tiệc sinh nhật của nàng ngày hôm đó ta không có đi."
"Ài không đúng! Các ngươi
Lâm Huyền nói xong câu đó.
Toàn bộ bàn ăn yên tĩnh như hầm băng.
Trên bàn cơm còn lại 9 người, đều không dám nói gì.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong ánh mắt biểu đạt ra đều là cùng một ý tứ. . .
Bầu không khí cực kỳ quỷ dị.
Lâm Huyền nhìn trái ngó phải, không hiểu cho lắm, như ngồi bàn chông.
"Sao. . . Thế nào? Tại sao các ngươi đều cho rằng ta đã đi?"
. . .
. . .
Cuối cùng, vẫn là Vương Hạo mở miệng.
Hắn xích lại gần Lâm Huyền, ho nhẹ hai tiếng:
"Khụ khụ. . ."
"Lâm Huyền, ngươi nghe ta nói. . ."
Vương Hạo nuốt nước bọt, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, nhỏ giọng nói:
"Bữa tiệc sinh nhật của Liễu Y Y . . Căn bản là không mời chúng ta. . ."
. . . . .
Trên bàn không có bất cứ người nào nói gì.
Giọng nói của Vương Hạo rất nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Tay nâng chén của Lâm Huyền dừng lại ở giữa không trung.
Liền ngẩn người.
Vương Hạo nói. . .bữa tiệc sinh nhật của Liễu Y Y căn bản không hề mời bọn hắn?
Chỉ mời mình?
Thêm với vừa rồi các nữ sinh nói:
"Liễu Y Y nói muốn vào bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi tỏ tình người mà mình thích."
"Bên trong vòng nữ sinh đều không phải là bí mật!"
"Tất cả mọi người biết chuyện này. . ."
. . .
Tất cả kết hợp lại.
Giống như đáp án phủ bụi nhiều năm được mở ra. . .
Thì ra, Liễu Y Y vào buổi tối ngày mùng 8 tháng 6 tổ chức tiệc sinh nhật, chỉ mời một mình mình.
Nhưng mà sợ mình không đến, cho nên nói dối là mời toàn bộ bạn học.
Còn Lâm Huyền thì cảm thấy, đã có nhiều người đi như vậy, cũng không phải chỉ một mình mình, liền không đi.
Đêm hôm đó. . .
Bên trong căn phòng lớn như thế. . .
Liễu Y Y vừa một mình nhìn bánh ngọt, vừa tràn đầy mong đợi nhìn cửa sân.
Chờ mong biến thành thất vọng.
Thất vọng biến thành tuyệt vọng.
Lâm Huyền không cách nào tưởng tượng được, một đêm dài dằng dặc và chật vật kia, Liễu Y Y làm sao mà vượt qua được. . .
Cô độc.
Chờ đợi.
Thương tâm.
Thất vọng.
Cảm giác bị vứt bỏ. . .
Đây là một bữa tiệc sinh nhật vốn dĩ nên náo nhiệt, vui vẻ, hạnh phúc của bé gái 18 tuổi.
Trong căn phòng được chuẩn bị tỉ mỉ này.
Nàng còn to gan tỏ tình với chàng trai mà mình thích——
"Lâm Huyền! Ta thích ngươi! Hì hì, làm bạn trai ta được không?"
Nhưng mà chàng trai kia.
Lại cả đêm cũng chưa từng xuất hiện.
. . .
Nhìn chén rượu ở trong phòng làm việc.
Lâm Huyền đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn khó mà nuốt xuống được.
Bành.
Lâm Huyền đặt chén lại trên bàn, không nói gì.
Vương Hạo cũng không biết nên nói gì, cầm chén rượu lên cụng ly với chén rượu của Lâm Huyền một cái, một hơi cạn sạch:
"Haizz! Cái này cũng không thể trách ngươi, dù sao ngươi cũng không có thị giác của Thượng Đế, ngươi cũng không biết là chỉ mời một mình ngươi!"
"Hơn nữa. . . ngày hôm đó, ngươi rốt cuộc là đã làm cái gì? Là có chuyện gì quan trọng sao?"
Lâm Huyền ngẩng đầu.
Trầm tư suy nghĩ.
Buổi tối ngày mùng 8 tháng 6 năm 2015. . .
Mình rốt cuộc đã làm gì chứ?
Có quỷ mới nhớ được!
Chơi trò chơi? Đi ngủ? Quán đồ nướng chợ đêm? Chơi bóng? Uống rượu? . . .
Một ngày đó đối với Lâm Huyền mà nói không có bất cứ ý nghĩa đặc thù nào, chỉ là một ngày bình thường trong cuộc đời, cho nên hắn đương nhiên không nhớ nổi.
Bầu không khí hầm băng dần dần ấm lên, những nữ sinh kia cũng bắt đầu an ủi Lâm Huyền:
"Trách chúng ta, trách chúng ta không
"Đúng đúng đúng, mấy người chúng ta phạt một chén! Phạt một chén! Lâm Huyền người ta căn bản không có từ chối lời tỏ tình của Liễu Y Y! Ngày đó hắn không đi đến bữa tiệc sinh nhật! Đều nhớ kỹ rồi! Sau này đừng nói mò nữa!"
"Việc này cũng là trùng hợp. Thi đại học xong ai về nhà nấy, mọi người cũng không chạm mặt giao lưu một chút, Lâm Huyền chắc chắn cho rằng Liễu Y Y mời toàn bộ bạn học, cho nên mới không để trong lòng."
"Liễu Y Y cũng vậy! Việc nàng muốn tỏ tình Lâm Huyền ở trong bữa tiệc sinh nhật, đều nói cho nhiều nữ sinh biết như vậy, tại sao chỉ không nói cho một mình Lâm Huyền chứ?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất