Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 67: Hiểu lầm

Chương 67: Hiểu lầm


Lâm Huyền tự vấn trong lòng.
Lần này. . . Hắn thật sự không phân biệt rõ.
Nếu như lúc này có Vương Hạo ở đây, hắn nhất định sẽ vỗ bàn, dùng tiền thưởng thành tích một năm của mình để đánh cược với Lâm Huyền:
"Trùng hợp! Đây tuyệt đối là trùng hợp! Chuyện thổi bút chì, nếu ngươi nói không phải trùng hợp, ngươi thổi lại một lần nữa cho ta xem!"
Cuối cùng, Lâm Huyền quyết định từ bỏ ném thư.
"Mỗi một lần, khi bên cạnh ta liên tiếp xuất hiện hiện tượng 42, đều là thời gian ta muốn ném thư."
Đây là điểm giống nhau thứ nhất mà Lâm Huyền tổng kết.
"Mỗi một lần, khi hiện tượng 42 xuất hiện, đều là đang ngăn cản ta làm chuyện gì đó."
Đây là điểm giống nhau thứ hai.
"Trí nhớ tốt không bằng nát đầu bút, ta vẫn là viết ra đi.
Lâm Huyền cho rằng dùng bút viết sổ là một thói quen cực kỳ tốt.
Hắn lấy một trang giấy A4 ra, bắt đầu vừa tổng kết, vừa viết:
*Điểm giống nhau khi hiện tượng 42 nhiều lần xuất hiện:
1, Đều vào lúc ban đêm, khi ta chuẩn bị viết thư cho bản thân của quá khứ.
2, Cuối cùng, ta đều không gửi phong thư này ra ngoài."
3, Hiện tượng 42 luôn ngăn cản ta làm chuyện gì đó (Chưa xác định, chưa chắc chính xác)
4, Hiện tượng 42 không hề tổn thương ta, không có bất cứ lực sát thương thực tế nào (Chưa xác định, chưa chắc chính xác)
5, 42 ở khắp mọi nơi
"Ồ?"
Lâm Huyền vô ý viết xuống một câu.
Vậy mà lại không mưu mà hợp với một câu cuối cùng trên phong thư đến từ tương lai kia.
"Cũng không phải là kỳ quái, dù sao đều là bản thân ta viết.” "Còn gì nữa không?"
Lâm Huyền suy đi nghĩ lại, lại viết thêm một điều ở phía sau. 6, 42 luôn luôn chính xác ( chưa xác định, chưa chắc chính xác)
Nhìn thấy chú thích mâu thuẫn này, Lâm Huyền cũng có chút cạn lời. . .
Không còn cách nào khác, số lượng dữ kiện quá ít, không thể phán đoán chính xác.
Ít nhất từ lần thứ nhất ngăn cản mình ném thư mà nói, "Nó" quả thực là chính xác.
Lá thư này nếu như tùy tiện gửi đi.
Không chỉ có thể khiến cho lịch sử thoát ly khỏi quỹ đạo chính xác, sinh ra ảnh hưởng không thể lường được.
Càng có khả năng khiến cho mình mất phương hướng nhân sinh quan giá trị quan, dẫn đến lạc lối, thậm chí chết oan chết uổng. . .
"Bất kể nói thế nào, muốn ta tay đổi lịch sử giúp đỡ người khác, một tiền đề đầu tiên—— —— nhất định phải đảm bảo sự tồn tại của ta không bị xóa bỏ.
Cho nên, Lâm Huyền quyết định lại tin tưởng 42 một lần nữa.
Bức thư hôm nay.
Cũng không gửi nữa!!
"Nhớ lại, còn có một điểm giống nhau. . . Hình như ngày đó mỗi lần hiện tượng 42 xuất hiện, ta đều sẽ uống say!
Lâm Huyền do dự cả nửa ngày, không có đem điều này viết lên. Bởi vì điều này quá nhảm nhí.
"Đi ngủ trước đi, ngày mai sau khi tỉnh dậy mới cân nhắc thật kỹ."
Đinh linh linh đinh linh linh đinh linh linh đinh linh linh.
Lâm Huyền nhấn tắt đồng hồ báo thức.
"Aiz! Lại quên tắt đồng hồ báo thức, cuối tuần ta dậy sớm như thế làm gì!
Đang chuẩn bị tiếp tục đi ngủ mơ tiếp.
Lâm Huyền đột nhiên bật dậy.
Cầm lấy điện thoại nhìn thời gian.
06:41
"Ừm, vẫn may."
Thời gian trên đồng hồ báo thức của Lâm Huyền là 06:40.
Lần trước ngủ dậy trễ, lúc nhìn đồng hồ đã là 06:42.
Một ngày gay go, chính là bắt đầu từ khi nhìn thấy số 42 kia.
Cho nên Lâm Huyền mới có chút căng thẳng.
Hắn ấn mở thiết lập thời gian, trực tiếp đem tất cả chuông báo sau đó đều đổi lại thành 06: 43.
"Như vậy thì lúc ta thức dậy sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy 42, giày vò như thế, dụng ý hoàn toàn không có.”
Hắn lại lần nữa đi vào thư phòng.
Trên bàn sách, cái bút chì cùng bức thư đã viết xong kia cũng bình an vô sự đặt ở chỗ đó, không biết khi nào đụng tới.
Bây giờ, mặt in ấn trên bút chì kia đã lăn lộn đến mặt dưới, không nhìn thấy một hàng ký tự tiếng Anh kia.
Lâm Huyền đóng cửa thư phòng lại, không có đi vào. Hôm nay hắn cần suy nghĩ một chút.
Ngày hôm qua 42 nhiều lần xuất hiện, ý nghĩa là gì? Là lá thư đó viết có vấn đề sao?
"Khả năng lớn nhất chính là cái này."
"Nói rõ, phong thư này không nên gửi đi, chắc chắn có chỗ ta chưa cân nhắc kỹ.
Lâm Huyền từ trong tủ lạnh lấy đồ hộp cùng bánh xếp bán thành phẩm ra, đến nhà bếp nấu ăn.
Vừa nấu ăn, vừa suy nghĩ.
Lá thư này. . .
Rốt cuộc là viết sai chỗ nào chứ? Sống chết không nghĩ ra được.
Tích tích! Tích tích! Tích tích!
Lâm Huyền ăn bánh xong, lau tay, cầm lấy điện thoại.
Là WeChat cho Đới Sở Thiền gửi tới:
Đới Sở Thiền: ha ha ha! Quán trưởng danh dự Cố Cung đại nhân tôn kính~~~ ngươi từ đế đô trở về rồi sao?
Đới Sở Thiền: Ta có thể đi tìm ngươi chơi không?
Đới Sở Thiền: Lần trước ta thấy ngươi rất có hứng thú với tác phẩm hội họa, có cần ta dẫn ngươi đến nơi tham quan một chút hay không?
Lâm Huyền nhìn xong bất lực cười cười.
Bản thân chưa từng có hứng thú đối với thứ đồ chơi này!
Lần trước đi triển lãm văn hóa trung tâm xem triển lãm tranh, là để xác nhận xem bức hoạ Einstein u sầu này có biến hoá hay không.
Về phần chuyện làm quán trưởng danh dự của Cố Cung kia. . .Cũng không liên quan gì đến việc hắn thích tranh chữ.
Đới Sở Thiền hoàn toàn hiểu lầm rồi.
Tích tích.
Đới Sở Thiền lại gửi tới một tin nhắn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất