Chương 11: Tạo phản
"Ta... không có..." Dương Vĩ đỏ mặt, vội vàng khoát tay phủ nhận.
Chỉ là động tác của Dương Vĩ đã bán rẻ hắn.
Thực tế mà nói, trong công ty, ít có người đàn ông nào không thèm để ý đến Lý Nhiễm.
Bình thường, Lý Nhiễm ở công ty luôn làm bộ làm điệu.
Cô ta thường xuyên diện váy ngắn cùng tất đen.
Khi nói chuyện còn cố ý làm ra vẻ âm thanh điệu đà.
Trong công ty, mọi người đều khinh thường loại người như Quách giám đốc.
Nhưng người nào mà chẳng muốn được như Quách giám đốc, có được sự chú ý của Lý Nhiễm.
Dương Vĩ ngược lại có chút đặc biệt, hắn thực sự thích Lý Nhiễm.
Chuyện này bị Phạm Kiến nghe được trong lần liên hoan cuối năm trước, khi cả hai đã ngà ngà say.
"Đừng có giả bộ, giả trang với ai chứ." Phạm Kiến nhàn nhạt nói.
"Lý Nhiễm... thật sự có thể sao?" Dương Vĩ không nhịn được hỏi.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại tự lắc đầu.
"Không được, nhỡ đâu cô ấy không đồng ý thì sao, vậy làm thế nào bây giờ?" Dương Vĩ nói.
Phạm Kiến thực sự không hiểu nổi, vì sao Dương Vĩ lại thích Lý Nhiễm.
Danh tiếng của Lý Nhiễm trong công ty vốn chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng hiện tại, Dương Vĩ là người duy nhất sẵn lòng giúp hắn, Phạm Kiến chỉ có thể cố gắng tạo lòng tin cho Dương Vĩ.
"Ha ha... Mấy cái thùng cơm kia tìm đâu ra được đồ ăn chứ? Không chiều theo chúng ta thì bọn chúng chết đói! Chẳng bao lâu nữa Lý Nhiễm sẽ chủ động đến cầu cạnh chúng ta thôi, đến lúc đó chẳng phải ngươi muốn làm gì cô ta chẳng được sao?"
"Đúng vậy a!" Dương Vĩ mắt sáng lên.
...
Ở một bên khác.
Bạch Khuynh Nhan mặt mày tràn đầy vẻ lo lắng.
"Châu Phong, bọn họ khắp nơi đi tìm đồ ăn, chúng ta không cần để ý đến họ sao?"
"Quản thế nào được? Chẳng lẽ để bọn họ chết đói sao?" Châu Phong lắc đầu.
Hắn đang dùng dao găm, kiên nhẫn mài dũa một cây gậy gỗ.
Đem phần đầu gậy vót nhọn.
Châu Phong đã làm được hai cây gậy như vậy, đây là cây thứ ba.
Bình thường có thể dùng để đâm cá.
Khi cần thiết, Tần Hiểu Tuyết và Bạch Khuynh Nhan cũng có thể dùng để phòng thân.
Châu Phong không quan tâm đến sống chết của những người kia.
Hiện tại, mọi người đều gặp rủi ro, có thể tự vệ đã là tốt lắm rồi.
Còn đâu tinh lực mà đi cứu giúp người khác.
"Tôi lo là bọn họ gây ra rắc rối gì đó. Trước đây anh không phải đã thấy người dã nhân rồi sao?" Bạch Khuynh Nhan luôn nhớ kỹ những lời Châu Phong đã nói.
Trên hòn đảo này có dã nhân ẩn hiện.
Đối phương rất có thể thuộc về một bộ tộc ăn thịt người.
"Mấy người dã nhân kia hẳn chỉ là đi ngang qua thôi, tạm thời không có nguy hiểm gì đâu." Châu Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
Đồng thời, trong lòng hắn cảm thấy rất may mắn.
Doanh địa của bọn họ hiện tại hẳn chưa bị dã nhân phát hiện.
"Nếu dã nhân thật sự xuất hiện, vậy chúng ta phải làm gì?" Ban đầu, Bạch Khuynh Nhan không hề sợ hãi dã nhân đến vậy.
Có lẽ là vì hiện tại đã có đồ ăn, cuộc sống cơ bản đã được bảo đảm.
Nên cô mới ý thức được sự nguy hiểm của dã nhân.
Nếu không, bụng còn chưa no, ai còn hơi đâu mà lo lắng đến dã nhân.
"Đến lúc đó các người cứ chạy trước, tôi sẽ ngăn chặn dã nhân."
Tần Hiểu Tuyết ở bên cạnh lên tiếng.
Lúc này, Tần Hiểu Tuyết cũng không hề nhàn rỗi, bà đang gia cố doanh địa.
Trên mặt đất trải rất nhiều cành cây, tránh cho việc phải ngủ trực tiếp xuống đất.
"Mẹ! Chúng ta cùng nhau chạy đi!"
Bạch Khuynh Nhan lập tức xúc động.
Cô không ngờ mẹ mình lại nói như vậy.
"Đến lúc đó mẹ chắc chắn không chạy nhanh bằng các con đâu, chi bằng ngăn chặn dã nhân." Tần Hiểu Tuyết lắc đầu.
"Mẹ, nếu mẹ không chạy, con cũng không chạy!" Bạch Khuynh Nhan nhẹ nhàng cắn môi.
"Con bé ngốc này, con còn phải cùng Châu Phong sống sót nữa chứ..."
Tần Hiểu Tuyết còn chưa kịp nói hết câu, Châu Phong đã lên tiếng.
"Nếu thật sự xảy ra tình huống đó, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt!"
Ánh mắt Châu Phong nhìn về phía nơi dã nhân đã biến mất.
Ngay lúc đó, bọn họ nghe thấy từ hướng của Quách giám đốc và những người khác truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt.
...
"Hai người các ngươi là đồ vô dụng sao? Không tìm được thứ gì hết vậy? Còn không bằng hai cô nhân viên kia!"
"Với thái độ làm việc này của các ngươi, sau này còn mong được ở lại công ty chắc?"
"Càng là lúc nguy cấp, càng là lúc để thử thách các ngươi, kết quả đây là thái độ của các ngươi đó hả!"
Vương Tuấn chống nạnh, chỉ thẳng vào mũi Dương Vĩ và Phạm Kiến mà mắng.
Phạm Kiến và Dương Vĩ im lặng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Tuấn.
Vương Tuấn hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí không thích hợp, hắn còn tưởng rằng hai người chỉ là không dám cãi lại như trước đây.
"Thôi, mọi người cũng đều là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, việc họ không tìm được đồ ăn cũng có thể hiểu được." Quách giám đốc xua tay nói.
"Quách giám đốc! Ngài thật là quá rộng lượng!" Vương Tuấn lại bắt đầu nịnh bợ.
"Nhưng mà, các cô ấy còn tìm được một ít hàu và sò biển, còn các ngươi đến một con cá chết cũng không thấy, thật sự khiến tôi rất thất vọng." Quách giám đốc thở dài một tiếng.
Sau đó, ông ta thông báo rằng số đồ ăn mà hai cô nhân viên tìm được sẽ không được chia cho Dương Vĩ và Phạm Kiến.
Đôi khi, đói bụng mới có thể giúp người ta bình tĩnh suy nghĩ hơn về những việc cần làm tiếp theo.
"Quách giám đốc, chúng tôi không cần mấy thứ vỏ sò đó, các người cứ giữ lấy mà dùng." Dương Vĩ lên tiếng.
Sắc mặt Quách giám đốc hơi đổi.
Ông ta đã hiểu ra, giọng điệu của Dương Vĩ có gì đó không đúng.
"Dương Vĩ, cậu có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chỉ là từ giờ trở đi chúng ta sẽ hành động riêng, đây không phải là công ty, đừng hòng ra lệnh cho chúng tôi." Phạm Kiến hừ lạnh một tiếng.
Không đợi Quách giám đốc mở miệng, Vương Tuấn đã nhảy ra như mọi khi.
"Muốn tạo phản hả? Quách giám đốc chỉ cần một câu là có thể khiến các ngươi mất việc..."
"Phanh!"
Dương Vĩ đột nhiên tung một cú đấm mạnh vào bụng Vương Tuấn.
Vương Tuấn ngã xuống đất ngay lập tức.
Thân thể co rúm lại như con tôm.
"Đồ chó má, ông đây nhìn mày ngứa mắt từ lâu rồi!"
Dương Vĩ vẫn chưa hết giận, lại tiến lên đá thêm hai cú mạnh nữa.
"Đừng đánh người mà, mọi người bình tĩnh lại đi." Lý Nhiễm muốn tiến lên khuyên can.
Nhưng cô ta lại không dám đến gần.
Sợ rằng hai người kia sẽ đánh cả mình luôn.
"Bây giờ cho các người một cơ hội, là đi theo Quách giám đốc và Vương Tuấn, hay là đi theo chúng tôi." Dương Vĩ đồng thời nói với Lý Nhiễm và hai cô nhân viên còn lại.
Bọn họ đã bàn bạc xong chuyện này trên đường đi.
Hai cô nhân viên kia cũng có thể tranh thủ, họ đều thuộc kiểu người chăm chỉ trong công ty.
Nhưng ánh mắt Dương Vĩ luôn dò xét trên người Lý Nhiễm.
Hai cô nhân viên nhìn nhau, cuối cùng đều đứng về phía Dương Vĩ và Phạm Kiến.
Họ hiểu rất rõ tình hình hiện tại.
Nếu tiếp tục đi theo Quách giám đốc, họ sẽ phải tìm đồ ăn để nuôi sống ba người bọn ông ta.
Chắc chắn họ sẽ là hai người bị bóc lột nhiều nhất.
"Các cô nên hiểu rõ, cứu viện sẽ sớm đến thôi..." Quách giám đốc cau mày nói.
Quách giám đốc không ngờ Dương Vĩ và Phạm Kiến lại phản bội nhanh đến vậy.
Đây mới chỉ là ngày thứ hai phiêu lưu trên hoang đảo mà thôi.
"Cứu viện? Trong tình hình này, ông chắc là sẽ có cứu viện thật sao?" Phạm Kiến gắt gao nhìn chằm chằm Quách giám đốc.
Quách giám đốc im bặt.
Ông ta cũng đã sớm nhận ra, tình hình hiện tại có gì đó không ổn.
Tai nạn trên biển lần này quá kỳ lạ.
Chỉ là Quách giám đốc vẫn luôn không nói ra mà thôi.
"Lý Nhiễm, cô đi theo chúng tôi nhé? Tôi sẽ chăm sóc cô." Ánh mắt Dương Vĩ tràn ngập mong đợi.
Nhưng điều mà Dương Vĩ không ngờ tới là, Lý Nhiễm lại lắc đầu.
"Tôi cảm thấy mọi người vẫn nên đoàn kết một chút, với lại tôi tin Quách giám đốc có thể giúp chúng ta đều sống sót." Lý Nhiễm nói rất chân thành.
Trong ánh mắt Dương Vĩ hiện lên một tia thất vọng.
"Chỉ cần cô bằng lòng, lúc nào cũng có thể đến." Trước khi rời đi, Dương Vĩ buông một câu như vậy.
Nhìn Dương Vĩ và những người khác rời đi, khóe miệng Lý Nhiễm hé lên một nụ cười khó ai nhận ra.
Cô ta hiện tại đang chơi trò hai mang.
Trước cứ đi theo Quách giám đốc đã.
Sau đó sẽ chờ xem tình hình rồi tính tiếp!