Chương 41: Tắm Rửa
Lần này, nếu không phải Châu Phong ra tay giúp đỡ.
Như vậy, hậu quả thật khó mà lường được.
Nếu thật sự sống mái với nhau!
Bọn hắn khẳng định sẽ chết rất thảm.
Mấu chốt nhất là, người không phải bọn hắn giết!
Nếu vì chuyện này mà bị giết chết, vậy thì quá oan uổng.
Châu Phong trở lại doanh địa.
"Lão đại! Bên kia tình huống thế nào rồi?"
Dương Vĩ là người đầu tiên xông tới.
Những người khác cũng đều cầm lấy vũ khí.
Bọn hắn một mực luôn chờ đợi.
Nếu Châu Phong cần bọn hắn hỗ trợ, sẽ báo trước.
"Hiểu lầm đã được giải trừ, chỉ là..." Châu Phong đem chuyện về đám dã nhân kể lại.
Nghe được tin có vài người sống sót xui xẻo bị dã nhân giết chết.
Sắc mặt đám người Phạm Kiến đều trở nên khó coi.
Dù Châu Phong đã nói cho bọn hắn, xung quanh đây có dã nhân.
Nhưng bây giờ chính tai nghe được, sự rung động là hoàn toàn khác biệt.
Nhìn thấy cảm xúc của mọi người xuống thấp, Châu Phong liền an ủi:
"Mọi người không cần quá lo lắng, doanh địa của chúng ta cách dã nhân vẫn còn một khoảng cách nhất định." Châu Phong trấn an.
Doanh địa của Charles gần dã nhân hơn.
Nếu dã nhân thật sự phát động một cuộc tấn công quy mô lớn.
Thì đám người Charles sẽ là những người gặp nạn đầu tiên.
Nghe được lời này, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Bữa tối ăn chút gì đây.
Mắt thấy trời sắp tối hẳn, Châu Phong trở về phòng.
Tần Hiểu Tuyết và Bạch Khuynh Nhan tiến đến trước mặt Châu Phong.
"Tiểu Phong, lát nữa cùng chúng ta ra ngoài một chuyến nhé." Tần Hiểu Tuyết lên tiếng.
"Trời đã tối rồi, các ngươi muốn đi đâu?" Châu Phong có chút kỳ quái.
"Đi tắm rửa." Bạch Khuynh Nhan nói.
"Tắm rửa? Chẳng phải có thể tắm ở gần doanh địa sao?" Châu Phong ngớ người.
Lúc này hắn mới để ý.
Hai người phụ nữ đều xách theo thùng gỗ, bên trong đựng quần áo để thay.
Thời gian gần đây bọn hắn tắm rửa, đều chỉ dám dội qua loa ở dòng suối.
Sau đó từ đầu đến chân xối một lượt.
Chỉ cần chuẩn bị trước, sẽ không có ai đi qua nhìn thấy.
"Chỉ xối qua loa thì sao mà sạch được, phụ nữ chúng ta cần phải tắm rửa cho thật kỹ, ban ngày Tôn Hồng và mấy người kia đã phát hiện một chỗ tắm rửa, họ đã đi rồi! Nếu không phải trời tối, ai thèm rủ ngươi đi cùng." Bạch Khuynh Nhan bĩu môi.
"Vậy đi thôi, chúng ta cùng đi." Châu Phong gật đầu đứng dậy.
Ánh mắt không nhịn được mà đánh giá Tần Hiểu Tuyết một lượt.
Tần Hiểu Tuyết cảm nhận được ánh mắt của Châu Phong, khẽ đỏ mặt.
Cô liếc nhìn Châu Phong một cái.
Ý như muốn nói:
"Cái thằng nhóc này, lại nghĩ gì bậy bạ đấy!"
Ba người cùng nhau đi.
"Châu Phong, đối mặt với dã nhân, anh không sợ sao?" Bạch Khuynh Nhan hiếu kỳ hỏi.
"Ừm... Không sợ." Châu Phong suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Hình như hắn thật sự không có cảm giác sợ hãi.
"Vì sao vậy?" Bạch Khuynh Nhan càng thêm tò mò.
"Có lẽ là từ sau khi giết người đầu tiên, thì không còn sợ nữa." Châu Phong gãi đầu nói.
Thực ra Châu Phong cảm thấy là do cái mặt dây chuyền ngọc kia gây ra.
Từ khi sức mạnh thần bí của mặt dây chuyền ngọc tiến vào cơ thể hắn.
Rất nhiều khía cạnh của hắn đã trở nên khác biệt.
"Sau này anh tuyệt đối đừng mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn gì đấy nhé." Bạch Khuynh Nhan lo lắng nói.
Cô nghe nói nhiều chiến sĩ sau khi rời khỏi chiến trường.
Đều mắc chứng rối loạn đó.
Cũng là do tinh thần căng thẳng trong thời gian dài gây ra.
Bạch Khuynh Nhan cảm thấy thời gian này, Châu Phong cũng chịu rất nhiều áp lực.
"Đến lúc đó, các em cố gắng an ủi anh nhé." Châu Phong cười tủm tỉm nói.
"Nếu thật sự có ngày đó, em sẽ giúp anh chữa bệnh." Bạch Khuynh Nhan trịnh trọng gật đầu.
Châu Phong có chút kinh ngạc.
Không ngờ Bạch Khuynh Nhan lại nói như vậy.
Cô nhóc này làm hắn cảm động thật.
"Không sao đâu! Tiểu Phong sẽ không như vậy đâu, nó là người đàn ông đáng tin cậy mà." Tần Hiểu Tuyết vén tóc, mỉm cười.
Bạch Khuynh Nhan có chút kỳ quái nhìn mẹ mình.
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã rời doanh địa được gần một cây số.
"Ở ngay đây!" Bạch Khuynh Nhan chỉ về phía trước.
Châu Phong nhìn theo.
Phát hiện nơi này có lẽ là một nhánh của dòng suối nhỏ.
Nó tạo thành một cái hồ rộng khoảng bảy, tám mét.
"Ở đây có thể tắm rửa được sao?" Châu Phong hiếu kỳ hỏi.
Bây giờ trời đã quá tối.
Hắn không nhìn rõ toàn cảnh hồ nước.
"Yên tâm đi! Bên dưới toàn là đá! Không nguy hiểm đâu, với lại nước chỉ đến ngang hông thôi." Bạch Khuynh Nhan nói.
Ban ngày Tôn Hồng và những người khác đã xuống tắm rồi.
"Vậy đi, các em xuống tắm đi." Châu Phong gật đầu.
"Anh quay mặt đi chỗ khác đi! Đừng nhìn chúng tôi! Với lại đi xa ra một chút." Bạch Khuynh Nhan tức giận nói.
Họ không thể tắm trước mặt Châu Phong được.
"Suýt chút nữa thì quên." Châu Phong cười khan một tiếng.
Anh quay người đi, hướng về phía xa hơn một trăm mét.
Ở vị trí này thì cơ bản không nhìn thấy gì nữa.
Thấy Châu Phong đã đi xa.
Tần Hiểu Tuyết và Bạch Khuynh Nhan nhanh chóng xuống nước.
Họ đều định ngâm mình một lúc.
Lâu lắm rồi mới được tắm rửa thoải mái.
"Mẹ! Châu Phong sẽ không nhìn trộm chứ?" Bạch Khuynh Nhan nhìn về phía Châu Phong, lẩm bẩm.
"Chắc là không đâu! Ở cái hoang đảo này, nếu nó muốn làm chuyện xấu, chúng ta đã sớm gặp họa rồi." Tần Hiểu Tuyết vẫn rất tin tưởng Châu Phong.
Với lại họ đã ở trên đảo gần nửa tháng.
Dù Châu Phong nhiều lần thổ lộ tình cảm với cô, cũng không ép buộc cô làm gì.
Cùng lắm thì chỉ muốn sờ soạng một chút thôi.
Nhưng mà hình như cũng không đúng...
Tay của Châu Phong có mấy lần đã không thành thật.
"Thực ra nhìn một chút cũng có sao đâu." Bạch Khuynh Nhan nói nhỏ.
Cô cảm thấy Châu Phong dạo này rất vất vả.
Cho anh chút phần thưởng cũng không sao.
"A!"
Đột nhiên Tần Hiểu Tuyết hét lên một tiếng.
"Sao vậy?" Bạch Khuynh Nhan vội vàng hỏi.
"Rắn! Rắn!" Tần Hiểu Tuyết hoảng sợ nhìn thứ đang bơi từ bờ vào.
Đó là một con rắn!
Dài hơn một mét, toàn thân màu đen.
Nó đang không ngừng thè lưỡi.
Tần Hiểu Tuyết không ngừng lùi lại, nhưng càng cuống thì càng cảm thấy chân trượt.
Bàn chân đạp lên đá, chỉ cảm thấy trơn tuột.
Cô miễn cưỡng không bị ngã.
Mà con rắn đã rất gần Tần Hiểu Tuyết.
"Đi đi, đi đi!" Bạch Khuynh Nhan bối rối vỗ vào mặt nước.
Cô cố gắng xua đuổi con Hắc Xà.
Nhưng điều này không khiến Hắc Xà lùi bước, ngược lại còn chọc giận nó.
Hắc Xà di chuyển nhanh hơn!
Nửa thân trên của nó đã dựng lên khỏi mặt nước.
Nó há to miệng, lao về phía Tần Hiểu Tuyết.
Lúc này, một bóng người từ xa chạy như bay đến.
Anh túm lấy đuôi Hắc Xà.
Chính là Châu Phong!
Hắc Xà cắn hụt.
Nó không bỏ cuộc, ngược lại cuộn mình lại.
Cắn vào mu bàn tay của Châu Phong.
"Mẹ kiếp!"
Châu Phong cảm thấy mu bàn tay đau nhói.
Anh túm chặt lấy cổ Hắc Xà.
Rồi quăng nó lên tảng đá bên cạnh.
"Phanh!"
Hắc Xà đập vào đá, để lại vệt máu.
Nó lộn hai vòng trên mặt đất rồi nằm im bất động.