Chương 33: Lý Mộng Hân cùng cao tầng gặp mặt
Nam Hải Đảo, hội nghị cơ mật phòng, Lưu Bá Ôn vội vã tiến vào thì chín vị trưởng lão và Doanh giáo sư đã sẵn sàng chờ đợi.
"Chuyện gì xảy ra, sao còn không tiện dùng điện thoại để nói?"
Lưu Bá Ôn vừa ngồi xuống, đại trưởng lão liền nghi hoặc nhìn về phía ông. Theo báo cáo của đặc công, lúc ấy Lưu Bá Ôn trông rất nghiêm trọng? Hơn nữa còn rất khẩn trương? Lẽ nào vị Lý Lạc kia rất mạnh mẽ?
"Chúng ta có lẽ đã sai lầm một chuyện." Ánh mắt quét qua toàn trường, Lưu Bá Ôn trầm giọng nói.
"Có ý gì?" Đại trưởng lão nhíu mày lại, nói.
"Vị kia khả năng không phải phàm nhân, mà là... Tiên nhân!" Lưu Bá Ôn sắc mặt nghiêm túc, gằn từng chữ.
"Cái gì!" Lời này vừa nói ra, toàn trường kinh sợ. Tất cả mọi người bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi. Tiên nhân!?
"Căn biệt thự kia bị cô lập, ngăn cách bởi thực tại thứ nguyên, gần như không thuộc về hiện thực. Điều này có ý nghĩa gì, các ngươi hẳn đều biết." Lưu Bá Ôn nói.
"Tiểu thế giới..." Doanh giáo sư Nam Nam nói.
"Không sai, tiểu thế giới!" Lưu Bá Ôn nặng nề gật đầu.
"! ! !" Chín vị trưởng lão. Tiên nhân? Linh khí hắn mẹ nó mới khôi phục không lâu mà tiên nhân đã xuất hiện? Chín vị trưởng lão cả người đều bối rối. Mấu chốt còn là tiên nhân lại xuất hiện ở biên giới cổ quốc, cái này mẹ nó ai mà chịu nổi chứ!
"Vị kia cũng không muốn gặp ta, cho nên, muốn biết rõ tình huống của vị kia, chỉ còn cách tiếp theo thôi. Đây cũng là biện pháp thích hợp nhất và duy nhất ta nghĩ ra trên đường." Lưu Bá Ôn nói.
"Ngài nói là..." Đại trưởng lão ánh mắt hơi nheo lại.
"Chỉ có biện pháp này." Lưu Bá Ôn gật đầu, đứng dậy nói: "Ta lại đi một lần."
"Vậy thì phiền toái Quốc sư ngài rồi." Đại trưởng lão nói.
"Chuyện nhỏ thôi. Bản thân ta cũng rất muốn hiểu rõ về vị Tiên Nhân kia." Lưu Bá Ôn lắc lắc đầu.
"Thật là đại thế!" Đại trưởng lão thở dài. Vốn là Thủy Hoàng Đế mang theo 100 vạn đại quân ẩn mình, muốn nghịch chuyển âm dương để trọng sinh ở hiện thế, lại thêm Lưu Bá Ôn lấy long mạch thiên hạ bố trí trận pháp nghịch thiên để kéo dài thọ mệnh. Hiện tại tiên nhân cũng xuất thế, thế giới này càng ngày càng khiến người ta không thể hiểu nổi.
...
Huy tỉnh, Hợp Thành phố.
Trong một căn hộ dân cư, Lưu Bá Ôn sải bước đi lên lầu. Bởi vì toàn bộ khu này đã được phong tỏa, nên xung quanh vô cùng tĩnh lặng, như thể tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Khi đến lầu ba, Lưu Bá Ôn dừng bước, đi tới cửa phòng 301 gõ cửa. Không lâu sau, một thiếu nữ vừa hỏi ai đó vừa mở cửa. Không phải Lý Mộng Hân thì là ai!
"Ngài tới rồi!" Nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Bá Ôn, dường như nhớ ra điều gì, Lý Mộng Hân đồng tử co rụt lại, thân thể chấn động.
"Tiểu Hân, ai vậy?" Trong phòng truyền đến một giọng già nua.
"Ông ơi không có gì ạ." Đã hiểu nguyên nhân Lưu Bá Ôn tới, Lý Mộng Hân hít sâu một hơi, nói vọng vào trong phòng rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại.
"Chào Lưu Quốc sư, ngài tìm tôi là muốn hỏi về người trên Thái Sơn kia phải không? Tôi không biết gì cả." Chưa đợi Lưu Bá Ôn mở lời, Lý Mộng Hân đã nói trước.
"Không hổ là từ nhỏ đến lớn học tập đều đứng đầu, quả nhiên thông minh." Khen ngợi một tiếng, Lưu Bá Ôn cười híp mắt nói: "Vậy ta muốn mời cô nương đến Nam Hải Đảo gặp mặt các vị lãnh đạo cao cấp, không biết tiểu cô nương có bằng lòng hay không."
"Được, tôi đi." Cắn nhẹ môi anh đào, Lý Mộng Hân gật đầu. Chuyện nên gặp thì cũng không chạy khỏi, đã vậy thì còn không bằng đối mặt. Lý Mộng Hân rất rõ điều này, người ta có thể tìm đến tận nhà để trốn tránh cũng không có ý nghĩa gì.
"Tôi xin phép nói với ông bà trước, các người không biết..." Lý Mộng Hân ngập ngừng.
"Cô muốn hỏi chúng tôi có thể làm gì với ông bà của cô sao? Yên tâm, chúng ta đại diện cho quốc gia, mọi người đều là con dân của cổ quốc chúng ta. Chúng tôi làm sao có thể làm gì ông bà của cô chứ. Tiểu cô nương, cô nghĩ chúng tôi xấu xa quá rồi đấy." Lưu Bá Ôn cười khổ nói.
"Hiểu lầm ngài rồi." Lý Mộng Hân ngượng ngùng nói.
...
Sau vài tiếng, Nam Hải Đảo, hội nghị cơ mật phòng. Lưu Bá Ôn dẫn Lý Mộng Hân đi vào phòng họp. Vừa nhìn thấy các vị lãnh đạo cấp cao của quốc gia, Lý Mộng Hân sắc mặt vẫn còn hơi khẩn trương. Tuy nhiên, rất nhanh cô đã bình tĩnh lại. Điều này khiến chín vị trưởng lão và Doanh giáo sư đang chú ý đến cô đều rất thưởng thức: Gan dạ! Ừm, nếu họ biết Lý Mộng Hân dám đáp lời cả khi Lý Lạc dùng uy áp thiên đạo, thì sẽ không còn bất ngờ như vậy nữa.
"Chào chín vị trưởng lão, chào Doanh giáo sư." Lý Mộng Hân hướng về mọi người thi lễ.
"Không cần đa lễ, Lý Mộng Hân đúng không? Ta gọi con là Tiểu Hân, con có để ý không?" Đại trưởng lão vẻ mặt ôn hòa nói.
"Không ngại ạ." Lý Mộng Hân lắc đầu.
"Được rồi, Tiểu Hân, chúng ta chỉ muốn hỏi con mấy vấn đề thôi. Nào, ngồi xuống nói chuyện." Đại trưởng lão cười nói.
"Cám ơn Đại trưởng lão." Lý Mộng Hân đi tới một chỗ ngồi xuống.
Suy nghĩ một chút về lời nói của mình, Lý Mộng Hân nói: "Các vị trưởng bối là muốn hỏi về người trên Thái Sơn kia sao? Tôi vẫn câu nói cũ, tôi thật sự không biết gì cả." Trước khi Lý Lạc nói gì, Lý Mộng Hân sẽ không nói ra chuyện liên quan đến Lý Lạc, ví dụ như Lý Lạc là sư tôn của mình, dù chỉ là một chút chuyện nhỏ cũng vậy.