Ta Đã Cải Tạo Thế Giới

Chương 35: Tần Hoàng Hán Vũ

Chương 35: Tần Hoàng Hán Vũ
Bước vào phòng ngủ của mình, Lý Lạc tiến tới ngồi xuống ghế sofa.
Đành phải vậy, hiện tại nhà có thêm một đồ đệ thì không thể nào tùy ý như trước được, đặc biệt là về phương diện kiến tạo thần thoại thì càng cần phải chú ý hơn.
"Lý Mộng Hân, nước cờ này ngươi đã đi rồi, tiếp theo ngươi định làm gì?"
Lý Lạc còn chưa ngồi được bao lâu, giọng nói của thiên đạo đã vang lên bên tai anh.
"Trở về."
Lý Lạc buông ra một nụ cười nhàn nhạt.
Đã đến lúc tiếp tục bố trí ván cờ để hoàn thiện kế hoạch của hắn rồi!
"Lần này ngươi trở về muốn bố trí cái gì?"
Thiên đạo hiếu kỳ hỏi.
"Hoàn thiện tốt bối cảnh cố sự, thế giới này có lẽ còn chưa biết liên quan đến thần thoại một ít ghi chép, ví dụ như tu tiên giả, ví dụ như bí mật của tiên nhân."
Lý Lạc chậm rãi nói.
Một truyền thuyết thần thoại hoàn chỉnh tự nhiên cần có một câu chuyện hoàn chỉnh, một dòng thời gian hoàn chỉnh, ví dụ như linh khí vì sao lại khôi phục vào lúc này, ví dụ như lúc trước Lam Tinh là dạng gì, lại ví dụ như tiên nhân cùng Lam Tinh có quan hệ gì, những cái hố này đều cần phải viết ra, nếu không sẽ không đầy đủ.
Lúc trước vì thiên đạo chỉ điểm, Lý Lạc đều bận rộn gây chuyện, rất nhiều hố đều chưa viết, liên quan đến thần thoại ghi chép cũng chỉ là đôi câu vài lời, hiện tại thiên đạo chỉ điểm duy trì sự tăng trưởng ổn định, những điều này tự nhiên cũng cần phải làm.
Dĩ nhiên, lấp hố và gây chuyện không có mâu thuẫn gì, hai việc này vốn có thể tiến hành đồng bộ, Lý Lạc có lẽ đang nghĩ đến việc hoạch định một đại kế hoạch.
"Xem ra ngươi đã nghĩ kỹ rồi."
Thiên đạo nói.
"Trở về thời kỳ Tây Hán, không phải từ xưa đến nay đều có Tần Hoàng Hán Vũ các hiển phong thái lưu truyền sao, Thủy Hoàng Đế ta đã thấy qua, Nghịch Chuyển Âm Dương sống lại một đời, còn dã tâm bừng bừng mang theo một triệu đại quân cùng nhau Quy Khư, ta ngược lại muốn nhìn xem cùng Thủy Hoàng Đế đặt tên là Hán Vũ Đế lại có phong thái gì, có thể ở tại hiện thế cùng Thủy Hoàng Đế tranh phong không."
Khóe miệng Lý Lạc lướt qua một vệt cong.
Thủy Hoàng Đế và Hán Vũ Đế tại hiện đại tranh phong?
Nghe có vẻ rất thú vị.
Dĩ nhiên, cuối cùng có thể tranh phong ở hiện đại hay không còn phải xem Hán Vũ Đế có năng lực đó hay không.
"Ngươi muốn trở về thời điểm Hán Vũ Đế tại vị ở Tây Hán sao?"
Thiên đạo dò hỏi.
"Thời điểm tai họa Vu Cổ."
Nghĩ đến những chuyện lớn trong lịch sử dưới thời Hán Vũ Đế tại vị, Lý Lạc lên tiếng nói.
(Chú thích: Để đề phòng các vị độc giả lớn tuổi nói tác giả ấp úng về tình hình cụ thể của tai họa Vu Cổ, tác giả sẽ không viết ra, sau này tác giả sẽ đưa tài liệu này lên tác phẩm liên quan, các độc giả có hứng thú có thể xem thử, không có hứng thú cũng có thể bỏ qua, không ảnh hưởng quá nhiều đến chính văn.)
"Như ngươi mong muốn."
Theo giọng nói của thiên đạo rơi xuống, lực lượng thời không tỏa ra, hào quang rực rỡ xuất hiện bao quanh cơ thể Lý Lạc, không gian bắt đầu vặn vẹo, trong khoảnh khắc, thân ảnh Lý Lạc lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi căn phòng.
. . .
Năm 92 Trước Công Nguyên (Năm thứ hai Chinh Sơ), cuối thời kỳ Hán Vũ Đế tại vị, vì cảm giác thọ nguyên sắp cạn, Hán Vũ Đế Lưu Triệt bộc phát mê si phương thuật, muốn từ phương thuật tìm cầu pháp trường sinh bất lão.
Đặc biệt là sau khi biết từ một ít cổ tịch và tân bí rằng triều Tần thời kỳ Tần Thủy Hoàng từng gặp tiên nhân, hơn nữa bản thân ông ta rất có khả năng không chết mà chỉ ẩn mình, điều này càng khiến Lưu Triệt khẩn cấp muốn có được phương pháp trường sinh bất lão. Nguyên nhân rất đơn giản, Tần Thủy Hoàng có thể làm được việc gì thì Hán Vũ Đế của hắn lại vì sao không làm được?
Luận về công tích, Lưu Triệt không cho rằng mình kém Tần Thủy Hoàng bao nhiêu, ông ta không chỉ đuổi đánh Hung Nô, trấn áp tai họa Hung Nô, mà còn phái người đi Tây Vực, thiết lập Tây Vực Đô hộ phủ, mở rộng bản đồ Thiên Triều. Nếu Tần Thủy Hoàng là thiên cổ nhất đế chân long thiên tử, thì Lưu Triệt của ông ta sao lại không phải!
Ngày hôm đó, sau khi xử lý xong công vụ, Lưu Triệt ngủ thiếp đi. Trong chốc lát, Lưu Triệt phát hiện ý thức của mình dần dần trở nên rõ ràng.
"Ta đang ở đâu?"
Nhìn thấy xung quanh một mảnh trắng xóa, Lưu Triệt ngơ ngác nói.
Ông ta không phải đang ngủ sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?
"Lưu Triệt."
Giữa lúc Lưu Triệt nghi hoặc, một giọng nói vang vọng và uy nghiêm từ bầu trời trên vùng không gian này vang lên.
"Ai! Lại dám gọi thẳng tên trẫm!"
Lưu Triệt giật mình, chợt cau mày bất mãn nói.
"Ngươi cho rằng trên đời này còn có tiên sao?"
Giọng nói uy nghiêm không để ý đến Lưu Triệt, mà tiếp tục nói.
"Trên đời này tự nhiên có tiên."
Lưu Triệt theo bản năng trả lời.
"Nếu như thế, hãy đến Trường Sinh Sơn tìm ta."
Theo giọng nói rơi xuống, Lưu Triệt còn chưa kịp phản ứng tiếp theo thì đã phát hiện hình ảnh trước mắt bắt đầu vỡ vụn. Trong chốc lát, Lưu Triệt đang ngủ trên giường chợt ngồi bật dậy, thở hổn hển không ngừng.
"Trẫm vừa mới làm là mơ sao..." Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Lưu Triệt tỉnh táo lại. Ban đầu ông ta cho rằng mình đang mơ, nhưng khi phát hiện hình ảnh trong mơ lại rõ ràng đến vậy, Lưu Triệt tâm thần đại chấn, "Không phải mơ! Tuyệt đối không phải là mơ!"
Mơ làm sao có thể rõ ràng như vậy, hơn nữa còn chân thật như vậy!
"Đó là... tiên!" Nghĩ đến đây, Lưu Triệt không còn ngồi yên. Mặc kệ mỹ nhân bên cạnh hỏi han, Lưu Triệt trực tiếp vén chăn lên, một bên xuống giường, một bên hô lớn, "Người đâu!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất