Chương 30. Vì trang bức mà đọc sách (2)
Mộc Tinh nghe hắn nói vậy thì vẻ mặt dại ra trong nháy mắt, giống như bị nghẹn, phải đấm mạnh ở ngực một cái mới nuốt được đồ ăn xuống.
Nhìn Phong Kỳ, Mộc Tinh có vẻ khó hiểu:
"Tại sao?"
"Giai điệu hôm qua chị thổi rất êm tai, tôi muốn học, có rảnh thì dạy tôi đi." Phong Kỳ cười đáp lại.
"Có lẽ cậu nên tìm hiểu về tôi trước rồi hãy đưa ra quyết định."
"Tôi biết rõ chị tên Mộc Tinh, cũng biết chị là người cải tạo phù văn, vậy chúng ta có thể làm bạn bè chưa?"
"Cậu. . . Không sợ sao?"
Sau khi biết được Phong Kỳ đã hiểu rõ tình hình chung của cô, nội tâm Mộc Tinh lại nổi lên gợn sóng.
"Có gì đáng sợ chứ, chị là con người, tôi cũng là con người, tại sao tôi phải sợ chị."
Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Phong Kỳ, ánh mắt Mộc Tinh bỗng nhiên có chút né tránh, cô vốn đã quen với những ánh mắt dị thường của mọi người, sự nhiệt tình của Phong Kỳ khiến cô có chút không quen, cô bỗng nhiên đứng dậy.
"Tôi ăn no rồi!"
Sau khi nói xong thì vội vàng chạy đi.
Nhìn bóng lưng của Mộc Tinh, Phong Kỳ lập tức hét lên.
"Học tỷ, chờ một chút!"
Mộc Tinh đã đi ra cách xa mấy mét, nghe vậy lập tức quay đầu.
"Đồ ăn trên đĩa còn chưa ăn hết đâu,
“Dì căng tin nói, lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ."
Trừng mắt hung dữ nhìn Phong Kỳ, Mộc Tinh bước đi mà không thèm nhìn lại, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Phong Kỳ.
"Đúng là vẫn cần phải có một quá trình, có phải mình đã dùng sức quá mạnh rồi không?" Phong Kỳ không khỏi thì thào.
. . .
Sau khi đi ra nhà ăn học viện, Phong Kỳ trực tiếp đi đến thư viện.
Thời gian sau đó, hắn dự định đi sâu nghiên cứu nội dung tu luyện, để trải đường cho quá trình trang bức trong tương lai.
Mặc dù đã học được rất nhiều kiến thức tu luyện khi đi theo Vương Tấn Thăng, nhưng Phong Kỳ cảm thấy mình dù sao cũng là đại thiên tài trong tương lai, nhất định phải mỗi thứ đều biết một chút mới được.
Nếu khi được phỏng vấn họ hỏi nội dung về một lĩnh vực ít người biết, mà bản thân lại không trả lời được, vậy thì sẽ rất ngại.
Ngại hơn là tương lai về sau khi hắn đạo văn, còn có thể sẽ sáng tạo một môn công pháp tu luyện mới trong lĩnh vực vắng vẻ này.
Thư viện nằm ở khu vực trung tâm của Tinh Thành Học Phủ, là một tòa kiến trúc có diện tích ba hecta, trước cửa là tượng một người đàn ông đeo kính, tay cầm cuốn sách, trên tấm bia đá ghi lại sự tích của ông lúc sinh thời.
Ông là "Lâm Hữu Thư", là người thành lập Tinh Thành Học Phủ, cũng là người đã nghiên cứu ra công pháp tu luyện trong những ngày đầu, là một trong những người đã khai sáng ra thời đại tu luyện của con người.
Sau khi cúi đầu, Phong Kỳ vòng qua tòa điêu khắc và đi vào trong thư viện.
Lúc này trong thư viện đã có rất nhiều học viên, bọn họ hoặc là đi qua đi lại giữa những giá sách, hoặc là ngồi lật xem sách trong phòng đọc.
Đi tới quầy lễ tân, sau khi hỏi thủ thư về vị trí khu vực đặt các cuốn sách về tu luyện, Phong Kỳ đi thẳng đến đó và bắt đầu chọn sách.
Sau một lúc tìm kiếm, hắn lấy từ giá sách ra cuốn « nghiên cứu kỳ tiến giai trong công pháp tu luyện- tập ba ».
Sau tìm một chỗ trống và ngồi xuống, Phong Kỳ bắt đầu đọc nội dung của cuốn sách.
Theo thời gian trôi qua, Phong Kỳ dần dần bị mê hoặc mà chìm vào đại dương tri thức, quay đầu không thấy bờ.
Tu luyện là một môn học tổng hợp bao gồm công pháp, tu thể, thuật pháp, chữa trị, ... trong đó nền tảng của tất cả các môn học là phải nắm vững các công pháp tu luyện, công pháp tu luyện khác nhau có thể mang đến cho người tu luyện năng lực khác nhau.
Ví dụ như quyền Mãnh Hổ mà hắn nắm vững chính là một môn công pháp tu thể, có thể nâng cao thể chất của các học viên, thậm chí cho phép các học viên có được sức mạnh của các sinh vật trận địa cứng rắn.
Trong đó thuật pháp là môn học phức tạp và thâm ảo nhất, được bắt nguồn từ nghiên cứu của con người về năng lượng để sinh vật trận địa thực hiện các khả năng siêu nhiên khác nhau.
Trong quá trình nghiên cứu, người ta phát hiện ra rằng, việc các sinh vật trận địa thực hiện các khả năng siêu nhiên, trên thực tế là đang lợi dụng linh khí tích trữ trong cơ thể để vạch ra một quỹ đạo đặc biệt bên ngoài cơ thể, từ đó khiến linh khí bị biến chất và bùng phát lực lượng kỳ lạ.
Ví dụ như một thuật Hỏa cầu đơn giản, người tu luyện chỉ cần dẫn đường linh khí trong cơ thể vẽ ra một quỹ đạo Tinh đồ đơn giản, linh khí sẽ bị đốt cháy, năng lượng được chuyển đổi hình thái biến thành quả cầu lửa.
Kể từ khi thuật pháp phát triển đến nay, số thuật phát được nghiên cứu ra nhiều hơn rất nhiều so với số công pháp tu luyện, lên tới mấy vạn loại, vì vậy đây là ngành học thịnh vượng nhất trong tu luyện.
Môn chữa trị là sự kết hợp nội dung của công pháp và thuật pháp.
Ví dụ như người tu luyện « Mộc Ất khí », trong thân thể sẽ sinh ra một loại linh khí cực kỳ ôn hòa, loại linh khí này rất thích hợp để thi triển thuật pháp hệ chữa trị, có thể cứu sống người trong thời khắc nguy cấp.
Vì vậy trong mỗi chiến đoàn trận địa đều sẽ có vài thành viên hệ chữa trị.
Chị của Mạc Phi làm ở trong phòng y tế trường chính là một nhân viên chữa bệnh của chiến đoàn đã giải nghệ.
Ngoài ra môn tu luyện còn bao gồm phụ trợ chiến đấu, kỳ môn*, trận pháp,...
Kỳ môn (hay kỳ môn độn giáp): là một kỹ thuật cổ của Trung Quốc, được ứng dụng nhiều trong phong thủy.
Cần rất nhiều thời gian để tiêu hóa hết đống kiến thức này, trước mắt hắn chỉ đặt trọng tâm vào môn nghiên cứu công pháp, đây cũng là con đường mà hắn chọn để đi tiếp trong tương lai.
Trong lúc học tập, thời gian vội vàng trôi qua.
Ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ treo ở vách tường đối diện, đã là 11 giờ, nhưng hắn vẫn chưa có ý định rời đi.
"Dù sao cũng muốn trở thành nhân tài được toàn nhân loại công nhận, không cố gắng là không được mà!"