Chương 39. Ngủ thiếp đi có thể bỏ qua thôi miên (2)
Đôi mắt màu máu lại chớp chớp lần nữa, cỗ lực lượng vô hình trong nháy mắt đem bắn Tiểu Hắc bay ra ngoài, nện vào trong một tòa kiến trúc đổ nát, bốc lên một trận khói bụi.
Nhưng thân ảnh của Tiểu Hắc rất nhanh lại từ trong đống đổ nát hiện lên, đứng giằng co cùng đôi mắt màu máu.
Tuy rằng rất muốn biết Tiểu Hắc cùng với đôi mắt màu máu ai mạnh hơn, nhưng Phong Kỳ cảm thấy cái mạng này của mình thật sự quá đáng giá, không nhân cơ hội này mà chạy thì đợi đến khi nào.
Nghĩ tới đây, hắn xoay người chạy về phía xa xa.
Phong Kỳ rời đi cũng không khiến cho Tiểu Hắc cùng đôi mắt màu máu chú ý, lúc này trong mắt chúng chỉ có đối phương.
Trận chiến lại nổ ra.
......
Chạy như điên một hồi lâu, xác định mình đã an toàn, Phong Kỳ lúc này mới dừng bước.
Hắn không nghĩ tới mình có thể may mắn sống sót từ trong tay đôi mắt màu máu kia, may mà nhờ có Tiểu Hắc.
"Vận khí thật tốt."
Tuy rằng gãy tay trái, nhưng có thể sống sót đã là điều rất ngoài ý muốn rồi, Phong Kỳ nhịn không được nhếch miệng cười.
【Nói không chừng không phải là vận khí tốt, vạn nhất chính là Tiểu Hắc đuổi theo ngươi tới thì sao, dù sao thì cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi hôi thối trên người ngươi, nơi ngươi đi qua lưu hương thật lâu, dường như là muốn truy lùng dấu vết của ngươi cũng không khó.】
"Ý ngươi là sao? Có phải là ngươi đang ám chỉ ta hay không, kỳ thật chính là Tiểu Hắc đang đuổi giết ta." Phong Kỳ lập tức hỏi.
Như thường lệ, lời tự thuật lại biến mất vào thời điểm mấu chốt.
"Nói chuyện nói một nửa, tiểu J ngắn một nửa!"
[Bất kể là ngắn một nửa hay ngắn cả cây, thứ đó đối với ta có ích lợi gì? Cho ta cũng không cần.】
Phong Kỳ: ...
Những lời nói ra vẻ này, hắn thật đúng là không có lực phản bác.
Dù sao lời tự thuật này ngay cả thực thể cũng không có, thứ đó quả thật không có tác dụng gì.
[Ngươi cũng không cần.】
“Cút!”
......
Con đường phía trước bị Tiểu Hắc cùng đôi mắt màu máu ngăn lại, không cách nào đi qua được.
Phong Kỳ dứt khoát dọc theo con đường lúc tới đi ngược trở về.
Nhưng mới đi được mấy trăm mét, hắn lại bị một sinh vật trận địa ngăn cản đường đi.
Hình thái của con sinh vật trận địa này tựa như quả cầu, cả người mọc đầy lông trắng, trên trán còn khảm một khối phù văn tinh thạch màu lam.
Đối với vận khí của mình, Phong Kỳ không còn lực để chửi bới.
"Trốn ra khỏi miệng hổ lại chạy vào hang sói, lần này chết chắc rồi."
Sinh vật trận địa lông trắng nhìn thẳng vào Phong Kỳ, sau đó chậm rãi mở miệng, trong miệng hiện lên một đoàn năng lượng hình cầu do linh khí hội tụ mà thành.
Nhìn thấy cảnh này, hắn nắm chặt thanh xương.
Ngay khi Phong Kỳ cho rằng mình sẽ bị viên năng lượng hình cầu này đánh cho đến mức hài cốt cũng không còn, quả cầu năng lượng trong miệng sinh vật trận địa này lại đột nhiên tán loạn ra, gợn sóng năng lượng hóa thành những gợn sóng màu trắng hướng về phía hắn cuốn tới.
Sau khi cơ thể tiếp xúc với gợn sóng năng lượng, hắn ngạc nhiên phát hiện, vậy mà bản thân lại không bị làm sao.
Nhìn thấy Phong Kỳ còn đứng tại chỗ, sinh vật trận địa hình cầu trắng cách đó không xa cũng có vẻ thập phần kinh ngạc, mở to đôi mắt tròn vo.
Đối với việc này Phong Kỳ cũng cảm thấy thập phần nghi hoặc, không rõ vì sao mình không bị ảnh hưởng gì.
Lúc này thanh âm tường thuật hiện lên trong đầu hắn.
【Đi lên đánh chết nó đi, thứ này tên là Mộng Yểm, năng lực là có thể phun ra sóng năng lượng có hiệu quả thôi miên cực mạnh, ngươi đã ngủ rồi, chính là thiên khắc với cái đồ chơi này, hơn nữa đồ chơi này thể chất rất yếu, đừng sợ, chỉnh chết nó liền xong việc!】
"Đã ngủ thiếp đi, cho nên có thể thiên khắc Mộng Yểm?" Nghe góc độ phân tích xảo trá của lời tự thuật, nhất thời hắn đã hiểu được vì sao công kích của Mộng Yểm lại không có hiệu quả với mình.
Dù sao hắn đã ngủ thiếp đi, không cách nào lại ngủ tiếp.
Nghĩ tới đây, biểu tình của hắn thay đổi, cầm gậy xương từng bước từng bước tiến tới chỗ Mộng Yểm thú.
Phát hiện Phong Kỳ không bị ảnh hưởng, Mộng Yểm có vẻ hơi bối rối, lúc này lại há miệng ra, trong miệng lần thứ hai hội tụ linh khí.
Sau khi tích tụ năng lượng xong, quả cầu năng lượng trong miệng Mộng Yểm ầm ầm tán loạn, hóa thành sóng năng lượng hướng về phía hắn cuốn tới.
Năng lượng liên tục xẹt qua thân thể Phong Kỳ, Phong Kỳ đang đi từng bước tới gần bỗng nhiên dừng bước.
Nhìn thấy một màn này, sự khẩn trương trên mặt Mộng Yểm tiêu tán.
Nhưng ngay khi nó cho rằng Phong Kỳ đã bị thôi miên, Phong Kỳ lại đột nhiên tiến lên một bước, hung hăng gõ vào đầu nó một gậy.
"Ngu ngốc, lão tử đùa ngươi đấy."
Mộng Yểm bị công kích nhất thời hoảng hốt, xoay người muốn chạy trốn, nhưng Phong Kỳ lại không cho nó cơ hội, giơ gậy xương vừa đuổi theo vừa đánh, đánh cho Mộng Yểm không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết non nớt.
[Chỉnh nó! Đánh nó, xốc thiên linh cái của nó lên, chỉnh chết nó!】
Trong khi đuổi giết Mộng Yểm, lời tự thuật không ngừng châm lửa thổi gió trong đầu Phong Kỳ.