Ta Dựa Vào Độ Thuần Thục Cẩu Đến Vạn Cổ Trường Sinh

Chương 03: Luyện Khí tầng hai

Chương 03: Luyện Khí tầng hai
Cứ như vậy, thấm thoắt lại qua một tuần lễ, Tô Vũ mở ra giao diện thuộc tính quen thuộc.
Nhân vật: [ Tô Vũ ]
Tuổi tác: [22 ]
Cảnh giới: [ Luyện Khí tầng hai ]
Tư chất: [ Kim Mộc Hỏa tam linh căn ]
Tu luyện công pháp:[ Quy Nguyên Quyết nhập môn (30%)] [ Liễm Tức thuật nhập môn (25%)] [ Bạt Kiếm thuật (23%)]
Thần thông: [ không có ] pháp bảo: [ không có ] bách nghệ: [ không có ].
Nhìn bảng tin tức hiển thị, hắn vẫn rất hài lòng với tiến độ này. Lấy lại tinh thần, hắn định bụng đi tìm Hàn Thời hỏi thăm tin tức. Trên đường đi tìm Hàn Thời, hắn vừa vặn đụng phải Hàn Thời cùng Diệp Lâm.
"Tô huynh, ngươi tới thật đúng lúc! Vừa vặn bọn ta cũng đang định tìm ngươi, ngươi tới đúng là kịp thời."
"Nghe nói hai vị Thiên Linh Căn thiên tài đều đã nhập môn, bước vào Luyện Khí tầng một. Trong đó một người còn chuẩn bị hôm nay tại tạp dịch quảng trường chia sẻ tâm đắc tu luyện đấy."
"Ồ, vậy sao? Xem ra ta tới đúng lúc thật."
"Đi, đi thôi! Đi muộn có khi lại chẳng còn chỗ mà đứng ấy chứ."
Tô Vũ cùng hai người bạn đi tới tạp dịch quảng trường. Chỉ chốc lát sau, quảng trường đã chật ních người. Xem ra, người đang đứng trên đài kia chính là vị Thiên Linh Căn thiên tài nọ.
Lúc này, vị Thiên Linh Căn thiên tài trên đài cất tiếng nói.
"Ta tên Ngô Hiểu Phong, cảm ơn các vị đã tin tưởng và xem trọng ta. Thời gian gần đây có rất nhiều người đến hỏi ta về tâm đắc tu luyện, ta nghĩ hay là dứt khoát triệu tập mọi người lại một chỗ để chia sẻ luôn."
Lập tức, phía dưới đài vang lên những tràng reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Khoảng thời gian sau đó, Ngô Hiểu Phong không ngừng chia sẻ những tâm đắc tu luyện của mình.
Tô Vũ nghe một hồi, cảm thấy những điều Ngô Hiểu Phong nói cũng không tệ. Trong lòng hắn không khỏi có chút xúc động. Ngô Hiểu Phong này thật là một người tốt bụng, chu đáo với đồng môn đến vậy.
Sau khi nghe xong những chia sẻ tâm đắc, Diệp Lâm và Hàn Thời đều nói rằng bản thân có được một chút thu hoạch. Cả hai dự định sau khi trở về sẽ nghiền ngẫm, nghiên cứu thật kỹ.
Bất quá, "có thực mới vực được đạo", sau đó cả ba quyết định cùng nhau đến tửu lâu ở thị phường ăn một bữa, tiện thể dạo chơi một vòng.
Đến tửu lâu, Hàn Thời liền nói: "Nếu đã đạt tới Luyện Khí tầng một, chúng ta có thể nhận một vài nhiệm vụ tạp dịch rồi."
"Dù ít dù nhiều, những nhiệm vụ đó đều có chút ít linh thạch làm thù lao. Chúng ta bây giờ còn chưa có linh thạch, muốn mua vài món đồ ở thị phường này cũng không mua nổi."
"Những vật phẩm dùng cho tu luyện bình thường đều cần linh thạch cả. Mấy thứ vàng bạc vụn vặt của chúng ta, người ta chẳng thèm ngó đâu."
"Đúng vậy a."
Diệp Lâm nói: "Ta cảm thấy cũng sắp nhập môn đến nơi rồi. Đến lúc đó ta sẽ nhận nhiệm vụ. Nếu có thù lao hay vật phẩm gì cần thiết, ta có thể giúp các huynh mua trước cho."
Tô Vũ cùng Hàn Thời cười nói: "Vậy thì đa tạ Diệp huynh."
"Không có gì đâu, chúng ta cùng nhau tới đây, nên giúp đỡ lẫn nhau mà."
Đúng lúc này, phía dưới tửu lâu bỗng nhiên vang lên một trận oanh động. Tô Vũ nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một nữ tử bước vào. Vốn dĩ đây là chuyện bình thường, nhưng nữ tử này lại sở hữu một vẻ đẹp hiếm có.
Vẻ đẹp ấy khiến mọi người xôn xao bàn tán không ngớt. Tô Vũ quan sát một lượt, quả thật rất đẹp, tựa như bước ra từ một bức tranh vậy. Toàn thân nàng toát lên một khí chất lạnh lùng, cao ngạo. Vóc dáng cũng cân đối, hài hòa đến hoàn hảo.
Thế nhưng, Tô Vũ không muốn dính líu đến những nữ nhân như vậy, quá thu hút sự chú ý.
Lúc này, Hàn Thời kêu lên.
"Đây chẳng phải là một trong hai vị Thiên Linh Căn của tông môn ta sao? Bởi vì quá được hoan nghênh nên dạo gần đây chân dung của nàng vẫn luôn được lan truyền."
"Ta đã thấy nàng ở tông môn rồi, không ngờ lại gặp ở đây. So với trong tông môn, nàng còn đẹp hơn nhiều."
Đúng lúc này, một gã đại hán bặm trợn tiến đến.
"Cô nương đi một mình sao? Có thể hay không nể mặt ta cùng ăn một bữa cơm làm quen?"
Nữ tử kia lạnh giọng đáp: "Không cần, ta một mình là được rồi."
Gã đại hán kia cảm thấy có nhiều người nhìn như vậy, thật mất mặt. Nhất thời hắn không xuống đài được, sắc mặt liền trở nên đen sạm.
"Đã không biết điều thì thôi, hôm nay ngươi nhất định phải bồi ta ăn bữa cơm này!"
Nhất thời, những người xung quanh bị khí thế của gã đại hán kia dọa sợ, dù sao ở đây phần lớn đều là phàm nhân.
Lúc này, Hàn Thời không nhịn được, chuẩn bị xông lên. Nhưng Tô Vũ đã ngăn cản hắn lại.
"Ngươi cảm thấy loại người cấp bậc như chúng ta có thể ra mặt trong chuyện này sao? Người muốn giúp nàng ta cả đống kia kìa."
"Cơ hội thể hiện này, người khác sẽ không bỏ qua đâu. Vạn nhất người kia có bối cảnh lớn, ngươi tính sao? Cứ nhìn cho kỹ là được rồi."
Diệp Lâm cũng kịp phản ứng, lên tiếng nhắc nhở: "Tô huynh nói đúng. Chúng ta từ những nơi nhỏ bé này đi ra, không có bối cảnh, cũng không có thực lực để làm người dẫn đầu."
Lúc này, Hàn Thời cũng kịp phản ứng, đúng là mình đã quá xúc động. Chuyện này cũng không tới phiên mình quản.
Sự tình quả nhiên diễn ra không ngoài dự đoán, lúc này một giọng nói có chút lả lơi truyền đến.
"Vị huynh đài này, ngươi ức hiếp một nữ tử như vậy là có ý gì?"
Gã đại hán kia xoay người lại, nói: "Ồ, ngươi muốn vì ả ra mặt sao?"
"Không sai! Ta, Vương mỗ, chính là muốn nhúng tay vào chuyện này!"
Lúc này, trong quán rượu có người nhận ra người ra mặt.
"Đây chẳng phải là Vương gia tiểu thiếu gia, một trong tứ đại gia tộc ở thị phường này sao? Người này lai lịch không nhỏ đâu! Ta thấy kẻ gây chuyện này lành ít dữ nhiều rồi."
Gã đại hán nghe những lời xì xào bàn tán xung quanh, nhất thời cũng cảm thấy khó xử. Người này hắn không thể đụng vào được! Hắn chỉ là một kẻ phàm nhân, dựa vào việc người biểu ca là đệ tử ngoại môn của Huyền Thiên Tông để có được thân phận như ngày hôm nay.
Lúc này, hắn lại vì sĩ diện nên không xuống đài được.
Đúng lúc này, nữ tử lên tiếng: "Hảo ý của ngươi ta xin tâm lĩnh. Không cần ngươi giúp, ta tự mình có thể giải quyết."
Nữ tử bước lên một bước, một chưởng đánh bay gã đại hán ra ngoài.
Tô Vũ nhìn tình huống này cũng không thấy bất ngờ. Gã đại hán kia chỉ là một phàm nhân nhất giai, làm sao có thể đánh lại tu tiên giả. Cho dù chỉ là Luyện Khí tầng một. Tô Vũ thật không ngờ gã đại hán này lại dám gây rối ở đây, thật to gan!
Bởi vì thị phường này có tới năm vị Trúc Cơ cao thủ tọa trấn. Phần lớn cư dân là phàm nhân, hậu duệ của những người tu tiên nhưng không có linh căn. Ngoài ra, còn có không ít đệ tử Huyền Thiên Tông chưa đột phá Luyện Khí tầng ba cũng sinh sống ở đây.
Một tu sĩ Luyện Khí tầng một ở đây vẫn đủ sức tự vệ trước phàm nhân.
Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này cũng có chút kinh sợ.
"Vương mỗ thật sự bội phục! Cô nương đúng là nữ trung hào kiệt!"
Nữ tử mở miệng nói: "Không dám nhận! Nếu không có chuyện gì thì xin tránh đường cho."
"Không có việc gì, không có việc gì! Mời đi!"
Vương Vân Long nhìn tình huống trước mắt cũng thở dài. Hắn biết rõ lai lịch của nữ tử này.
Đây chính là một trong hai Thiên Linh Căn mà Huyền Thiên Tông thu nhận trong trăm năm qua! Thông tin này Vương gia của hắn đã sớm nắm được. Hắn vốn định kết một mối thiện duyên, xem có cơ hội tiến thêm một bước hay không, xem ra là không có cơ hội rồi.
Bắt ép nàng ta? Hắn cũng không phải loại người không có đầu óc. Những thiên tài như vậy, Huyền Thiên Tông rất coi trọng. Nếu xảy ra chuyện ở đây, cái đầu của hắn khó mà giữ được.
Hắn không ngốc đến vậy, nói không chừng còn có người đang âm thầm quan sát đây.
Vì vậy, cuộc náo kịch này kết thúc chóng vánh.
Hàn Thời hoàn hồn, nói: "Tô huynh, vẫn là huynh có dự kiến trước. Nàng ta quả thật rất xinh đẹp. Ước gì có thể cưới được nàng về nhà thì tốt biết bao!"
Tô Vũ nhìn hắn.
"Ngươi có thời gian nghĩ mấy chuyện đó, chi bằng về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi. Nói không chừng trong mơ còn thấy được đấy!"
"Đúng đấy Hàn huynh, ngươi cứ về tắm rửa rồi ngủ đi. Loại chuyện tốt này có đến lượt ngươi đâu!"
Ba người cười phá lên.
"Được rồi, chúng ta cũng ăn no rồi, dạo chơi một chút rồi về tông môn thôi. Hôm nay Ngô Hiểu Phong truyền thụ tâm đắc, chúng ta phải về nghiên cứu kỹ lưỡng. Ba người chúng ta sau này còn phải ngao du thiên hạ nữa chứ!"
Hàn Thời cười cười: "Nói không sai!"
Tô Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng cười một tiếng. "Không sai! Chúng ta há lại là phường tầm thường!"
Cảnh tượng trước mắt khiến Tô Vũ nhớ tới những ngày trước đây cùng bạn bè khoác lác, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.
"Vẫn là Tô huynh có văn hóa!" Sau một hồi nói đùa trên đường, ba người về tới Huyền Thiên Tông.
Hàn Thời và Diệp Lâm đều nói muốn tu luyện một thời gian. Tô Vũ cũng định chuyên tâm tu luyện một thời gian. Vừa vặn khi đi dạo thị phường, hắn đã mua được ba viên Tích Cốc đan.
Đây là loại đan dược cấp thấp, mỗi viên chỉ có thể duy trì một tháng, nhưng hiện tại như vậy là đủ rồi. Loại đan dược này vừa vặn có thể mua được bằng vàng bạc. Thế nhưng, nó cũng lấy đi gần hết số tiền tích cóp được trong mấy năm làm tiểu nhị của hắn.
Nhưng đối với hắn hiện tại, một viên là đủ rồi, hai viên còn lại để sau dùng tiếp.
Lần này, Tô Vũ quyết định bế quan một tháng, bởi vì ở thị phường hắn đã thấy không ít tu sĩ Luyện Khí tầng ba.
Cao hơn nữa thì với thực lực hiện tại hắn cũng không nhìn ra được. Ít nhất trước mắt phải đạt tới Luyện Khí tầng ba cái đã.
Lập tức trở về chỗ ở, lấy Tích Cốc đan ra, chuẩn bị bế quan trong vòng một tháng...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất