Bích vân tiên vực, kim đỉnh tiên môn.
Linh Thú Phong, tại khu vực nuôi dưỡng linh thú bay do Từ Phong thuê.
Từ Phong nhìn 10 con Thiết Vũ Điểu trước mắt, trong mắt tràn đầy hy vọng.
“Các ngươi nhất định phải nhanh chóng thăng cấp lên linh thú, bởi vì các ngươi mà ngay cả quan tài cha mẹ ta cũng bị đào lên rồi”
Trong ngữ khí của Từ Phong tràn đầy cảm xúc cay đắng, chỉ còn lại hơn chục viên bổ linh được điều chế từ Thanh Quả, 10 con Thiết Vũ Điểu bắt đầu xúm lại tranh giành, sau khi ăn xong ánh mắt chúng lại hướng về phía Từ Phong như muốn xin thêm ăn nữa.
“Các ngươi nếu như không phi thăng được lên Kim Đan Kỳ, ta và Tiểu Kim sẽ không có tài nguyên để tu luyện, vậy thì tới lúc đó ta chỉ có thể đem các ngươi bán cho người khác” Từ Phong uy hiếp nói. Sau khi nghe được lời của Từ Phong, 10 con Thiết Vũ Điểu vội vàng gật đầu. Dựa vào thói quen thường ngày, cậu nhất định phải trau dồi tình cảm với 10 con Thiết Vũ trước khi rời đi.
Nhưng khoảng thời gian này, trong khi tu luyện cậu đúng lúc gặp phải một nút thắt không thể hóa giải, vì vậy muốn tranh thủ thời gian ra ngoài tu luyện.
Từ Phong cưỡi trên người Linh Hạc, nhìn những ngọn núi xinh đẹp bên dưới và những đỉnh núi khổng lồ cao chót vót đan vào mây ở phía xa.
Trên đỉnh núi có những tòa lầu tráng lệ được bao phủ trong sương mù.
Từ Phong vừa ngắm cảnh vừa nghĩ tới cảnh tượng tuyệt vời sau khi bản thân thành công thành lập được công ty cho thuê Thiết Vũ Điểu của mình.
Cậu cưỡi Linh Hạc, đáp xuống một ngọn mỏm đá nhỏ nhô ra giữa sườn núi, hai tay kết ấn, một đạo linh quang bắn vào bên trong vách núi.
Một tòa sơn môn cao 3 trượng chậm rãi mở ra.
“Tự mình đi chơi đi đừng có ương ngạnh, ngươi đánh không lại đâu, đói rồi thì đi vào trong núi kiếm chút linh quả mà ăn” Từ Phong phất tay hướng về phía Linh Hạc nói.
Linh hạc chỗ hiểu chỗ không gật đầu nhảy xuống bình đài, giương cánh hướng về phía bầu trời mà bay đi.
Từ Phong quay đầu về phía hang động trước mặt mình, quả thật cậu luôn không thể hiểu được một vấn đề, vì sao người tu tiên lại cứ luôn nguyện ý đi tới những hang động ở sâu bên trong núi để tu luyện chứ?
Sau đó, cậu chuyển đến tiểu viện trên đỉnh núi do chính mình xây dựng, âm thanh của linh thú xé gió và pháp bảo thỉnh thoảng vang lên trên bầu trời, khiến cậu hiểu được lợi ích của nơi này.
Pháp trận ẩn náu, pháp trận cách âm, pháp trận tụ linh, pháp trận tẩy rửa, pháp trận sương mù, trước đây đều cần tiêu tốn chi phí.
Còn giờ sống trong hang động chỉ cần bịt kín cửa lại là đã có được linh trận rồi.
Vừa vào động phủ của Từ Phong sẽ nhìn thấy một phòng tiếp khách tương đối rộng, đi về phía sau là phòng huấn luyện và là nơi Từ Phong nuôi dưỡng linh thú con.
Toàn bộ hang động có ba tầng, tổng diện tích lớn nhỏ khoảng 2 mẫu.
Trong phòng Linh Thú, Từ Phong nhìn Linh Quy không khỏi thở dài một hơi.
"Ta nuôi ngươi hơn hai mươi năm, ngươi hiện tại mới ở luyện khí kì, khi nào mới định trưởng thành đây hả? Hay là muốn để ta mang ngươi đi cho?"
Một con rùa vàng to bằng cỡ cối xay nằm ngửa đang nằm trong phòng chăn nuôi, nó đang chậm rãi cử động tay chân, nhìn thấy Từ Phong tới, liền mở miệng tỏ vẻ đói bụng.
“Vẫn là nuôi nó vậy, cùng lắm là truyền lại cho hậu thế.” Dù sao gia tộc bọn họ cũng đã có truyền thống như vậy từ lâu rồi.