Nhìn thấy Cửu Vĩ đang nhảy múa uyển chuyển, Từ Phong lập tức bị say sưa và đắm chìm trong vũ điệu của nàng.
Cửu Vĩ đang nhảy múa trong biển hoa, thì liền cảm nhận được thần niệm của Từ Phong, sau khi nhảy xong một khúc thì dừng lại.
“Một tên ngoại vực như ngươi lại dám dùng ánh mắt đó để nhìn điệu múa này của ta sao?” Một đôi mắt hoa đào nhìn về hướng thần niệm của Từ Phong.
Chỉ cần một cái liếc mắt, xém chút đã đem thần hồn của Từ Phong đốt cháy.
Từ Phong nhanh chóng rời khỏi thế giới Sơn Hải Thần Thú, nếu ở lại nói không chừng thần niệm của cậu sẽ bị dục vọng của chính mình đốt cháy.
"Không được, sau này tốt nhất tôi nên nhìn ít đi chút. Ánh mắt vừa nãy xém chút đã câu được mình đi rồi. Từ Phong trong lòng sợ vẫn còn sợ hãi nói.
Nhìn qua thời gian, thì thấy đã là nửa đêm.
Ánh trăng sáng trên bầu trời chiếu xuyên qua pháp trận vào chiếu vào trong phòng tu luyện.
Từ Phong bước ra động phủ, đứng trên bình đài ở phía ngoài cửa, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời và nhớ đến cha mẹ kiếp trước.
"Khó khăn lắm mới thành tài, sự nghiệp cũng đã có được một chút, vốn dĩ muốn hiếu kính cha mẹ, thật không ngờ tự nhiên bị kéo đến đây." Từ Phong thở dài.
Ở thế giới trước khi cậu xuyên không đến đây, sự nghiệp của cậu mới bắt đầu có chút khởi sắc, đây mới là lúc cậu bắt đầu thực hiện hoài bão của mình.
Sau khi nghĩ về cha mẹ ở kiếp trước của mình, cậu lại nghĩ đến Từ Minh ở Vạn Thú Tàn Giới.
"Tiểu đệ cũng không biết thế nào rồi, hy vọng nó không có chuyện gì."
Lúc này, Từ Phong đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác tẩm bổ từ sâu bên trong tâm hồn dâng lên.
Giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, toàn thân cảm thấy ấm áp.
Tinh thần bị tiêu hao đi sau khi bước vào thế giới Sơn Hải Thần Thú lần trước cũng đã được bồi đắp trở lại.
Từ Phong suy nghĩ một chút, liền nhận ra đây chính là nguồn năng lượng được Kim Giáp Linh Quy xung nạp lại cho cậu.
“Không ngờ ngày này lại đến nhanh như thế, vậy thì tốc độ tu luyện của ta từ nay sẽ được đẩy nhanh giống như được uống thuốc vậy.”
Vừa nói xong lời này, cậu chợt cảm thấy nút thắt mà cậu vẫn luôn bị kẹt ở Trúc Cơ kỳ đã được nới lỏng ra một chút.
Từ Phong nhanh chóng trở lại phòng tu luyện và bắt đầu bế quan tu luyện.
Tu luyện không quản thời gian, 4 tháng vậy mà đã trôi qua.
Bầu trời phía trên động phủ của Từ Phong xuất hiện một cơn lốc xoáy Linh Khí.
Đây là hiện tượng xảy ra khi tấn cấp lên Kim Đan, ở Kim Đỉnh Tiên Môn chuyện này rất thường gặp.
Chỉ sau khi đã tiến vào Kim Đan kỳ thì mới chính thứ được coi như là đệ tử ngoại môn của Kim Đỉnh Tiên Môn.
Cách động phủ của Từ Phong không xa, một cặp vợ chồng đứng trên Linh Chu vui mừng ngắm nhìn cảnh tượng này.
"Ta không ngờ Phong nhi lại tấn cấp lên Kim Đan kỳ nhanh như vậy." Tô Vân Noãn vui vẻ nói.
“Đúng vậy, nếu không phải nó bế quan để tấn cấp Kim Đan, thì ta cũng chẳng thèm để ý đám Thiết Vũ Điểu kia.” Từ Thiên bĩu môi nói.
Trước khi Từ Phong bế quan tu luyện, cậu đã gửi tin nhắn cho gia đình, nhờ họ chăm sóc lũ Thiết Vũ Điểu ở Dục Thú Phong.
"Đó là tài sản của Phong Nhi, nếu nó mà kiếm được tiền, chàng cũng sẽ được hưởng lợi." Tô Vân Noãn chạm nhẹ vào người chồng.
“Thằng nhóc này lúc nào cũng rất keo kiệt.”
Từ Thiên tuy nói rất chán ghét nhưng vẫn rất hài lòng khi nhìn thấy vòng xoáy linh lực phía trên động phủ.
Dị tượng kia tiếp tục kéo dài một ngày mới dừng lại.
Một viên kim đan nhỏ xuất hiện trong cơ thể của Từ Phong.
"Không tệ, ta từ giờ đã là Kim Đan tu sĩ rồi, có thể coi là đã đạt đến trình độ của người bình thường trong Tiên Giới." Cảm nhận được kim đan trong cơ thể, Từ Phong cảm giác như mình đã nắm quyền điều khiển thiên địa.
Vừa đứng dậy rời khỏi phòng tu luyện, cậu đã nhìn thấy đôi mắt nhỏ đầy oán trách của Kim Giáp Linh Quy.
"Kiên nhẫn một chút, đợi ta xong việc sẽ đưa ngươi đi tới đó." Từ Phong vỗ nhẹ đầu rùa còn và nói.